“Vì mẹ quá tin con, nên mới để con chịu thiệt thế này.” Doanh lão phu nhân hai mắt đục ngầu nhưng vẫn sắc bén: “Không biết là ai, rõ ràng biết đó là căn phòng của chú dượng mình mà vẫn có thể vào tắm rửa…”“Thật không biết xấu hổ.”Sắc mặt Chung Mạn Hoa lại biến đổi.Không cần biết khó nghe cỡ nào, nhưng việc Doanh Tử Khâm quyến rũ Giang Mạc Viễn là sự thật.Hơn một tháng trước, ngày 17 tháng 1, trường trung học mới cho nghỉ chưa được bao lâu.Năm mới sắp đến, Doanh Chấn Đình bận bịu việc công ty, Chung Mạn Hoa thì muốn đi tiễn Doanh đại tiểu thư sang Ô Châu học trao đổi nửa năm.Cơ hội tốt thế này không dễ gì mới lấy được, không thể để xảy ra sai sót gì.Đại tiểu thư với nhị tiểu thư ai quan trọng hơn, điều này đã rõ.Nhưng dù sao cũng là con ruột của bà, Chung Mạn Hoa không thể bỏ mặc nên đã gửi Doanh Tử Khâm đến Chung gia nhưng bên đó không đồng ý.Vừa hay Doanh Lộ Vi nói rằng có thể trông giúp được, Chung Mạn Hoa càng yên tâm ở lại Ô Châu thêm mấy ngày.
Kết quả, bà còn chưa trở về, đã nghe được tin con gái nuôi Doanh gia câu dẫn chú dượng mình.Bà lập tức mua vé máy bay về Hỗ Thành, lúc đó mới biết đã xảy ra chuyện gì.Giang Mạc Viễn có thói quen bàn công việc trong khách sạn Queen, ở Hỗ Thành ai cũng biết điều này.
Phòng tổng thống tầng 18 chính là phòng của anh.Nhưng đứa con gái ruột của bà, thế mà lại dám ở trong đó tắm rửa.Không phải muốn quyến rũ Giang Mạc Viễn thì còn vì gì nữa?Cũng may Giang Mạc Viễn nể mặt Doanh Lộ Vi nên không để lộ chuyện này, nhưng anh chẳng chút lưu tình đến trước cửa Doanh gia, yêu cầu họ quản giáo con cái cho tốt.Vì vậy tuy chuyện này đã bị đè xuống nhưng vẫn có không ít lời dèm pha.Những lúc Chung Mạn gặp gỡ các nhà hào môn, họ luôn nửa thật nửa đùa chế nhạo bà.Bà đã chịu đủ rồi!Chung Mạn Hoa tức giận quát lên: “Còn không mau qua xin lỗi.”“Chị dâu…” Doanh Lộ Vi không khuyên nổi nữa, hướng về phía cô gái: “Tiểu Khâm, cô biết cháu không sai, cháu qua dỗ chị dâu đi, tức giận không tốt cho sức khỏe.”Doanh Tử Khâm đứng tựa vào cửa, nghe thấy lời này tầm mắt ngước lên: “Không lẽ mắt tôi có vấn đề?”“Tiểu Khâm, sao mắt cháu lại có vấn đề được, chẳng phải rất tốt…” Lời còn chưa nói xong, Doanh Lộ Vi đột nhiên phản ứng lại, cô ta sửng sốt: “Tiểu Khâm, sao cháu có thể nói thế, nếu như không có Mạc Viễn, chúng ta không thể tìm cháu.”Cô ta cau màu, có chút không hài lòng.Giang Mạc Viễn là đối tượng mà con gái Hỗ Thành đều muốn gả, sao có thể thế được?Chẳng lẽ anh không trách cứ gì con bé sao?Doanh Lộ Vi mím môi, đầu cúi xuống, dáng vẻ buồn phiền.Doanh lão phu nhân chưa bao giờ thấy dáng vẻ buồn bã ấy của Doanh Lộ Vi càng thêm giận dữ: “Quả nhiên là từ dưới quê lên, lời bậy bạ gì cũng nói ra được.”Động tĩnh lớn thế này, người làm đều nghe thấy.Họ tò mò nhìn về phía Doanh Tử Khâm, ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường.Ngón tay Chung Mạn Hoa run rẩy, bà chưa bao giờ xấu hổ thế này.Mà sự xấu hổ này, còn do chính đứa con gái ruột mang đến cho bà.Đứa con này, là đến để khắc bà sao?Nghĩ đến điều này, Chung Mạn Hoa cảm thấy bức bách như máu dồn lên não.Khi không còn chịu nổi, bà tiến lên trước, lúc định kéo Doanh Tử Khâm thì trong phòng khách đột nhiên vang lên một giọng nữ.“Tiểu Khâm, cháu đến phòng 1801 khách sạn Queen đợi cô, cô đã chuẩn bị đồ dùng tắm giặt và quần áo cho cháu rồi, tắm xong thì cùng cô đến Ngoại Than một chuyến, được không?*Ngoại Than: bến Thượng Hải“…”Chung Mạn Hoa có chút sửng sốt: “Lộ Vi?”Doanh lão phu nhân cũng sững sờ.Doanh Lộ Vi đột nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Doanh Tử Khâm.Chỉ là một cuộc gọi bình thường