Thư ký thoáng ngừng, như đã hiểu.Đây là muốn hoàn toàn lờ đi vị Doanh tiểu thư kia.Giang Mạc Viễn nhẹ nhắm mắt: “Nếu không còn việc gì thì ra ngoài đi.”“Vâng, Tam gia nghỉ ngơi cho khỏe.” Thư ký cẩn thận đóng cửa lại.Sau khi ra ngoài, anh ta khẽ lắc đầu.Trước đây, anh ta cũng từng theo Tam gia đi thị sát ở huyện Thanh Thủy, khi đó cô con gái nuôi của Doanh gia vẫn còn rất đơn thuần, nhưng hiện tại thì?Quả nhiên là bị phồn hoa đô thị cám dỗ, ngày càng xốc nổi, muốn trèo cao hơn.May mà Tam gia thấy rõ điều đó.Thư ký ngẫm nghĩ một hồi rồi đi tới phòng trà gọi điện thoại: “Lộ Vi tiểu thư…”**Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, sức khỏe của Ôn Phong Miên đã tốt lên rất nhiều.
Nhưng vì bệnh đã lâu năm nên không phải một hai ngày là khỏi được.Thang thuốc đầu tiên đã dùng hết, Doanh Tử Khâm đặc biệt đặt mua thêm một số dược liệu tươi.Hỗ Thành không có núi nên dược liệu đều được nhập từ nơi khác.Những dược liệu Doanh Tử Khâm cần đều là hàng thượng hạng, chỉ mấy chục cân mà có giá tới mười vạn.Trong lúc chờ đợi, Doanh Tử Khâm đến cửa hàng đồ ngọt bên cạnh, gọi một bát chè xoài bột nếp.Cô lấy chiếc di động mới mua ra rồi lướt xem, trên màn hình có nhiều ứng dụng khác nhau, đều là những ứng dụng cô đang tập sử dụng.Ưu điểm lớn nhất của công nghệ mới đó là không khiến cô cảm thấy nhàm chán.Doanh Tử Khâm mở một ứng dụng trong số đó ra, nhìn chằm chằm bản thân đang được gắn hai chiếc tai thỏ mà trầm ngâm.Nghe nói cái này gọi là selfie, đúng là rất thú vị.Cô loay hoay một hồi, chọn một bộ lọc và các phụ kiện rồi nhấn chụp.“Tách...”Âm thanh giòn giã khiến cô gái ngồi ở bàn đối diện ngẩng đầu lên nhìn.Cô gái đó được che chắn kỹ càng với chiếc mũ vành và kính râm.Cô gái cau mày, bất mãn nói: “Sao họ đuổi tới tận đây thế? Bảo cô ấy xóa ảnh đi, tôi không muốn lên hotsearch vì ảnh hắc đâu.”Trợ lý hiểu ý, lập tức tiến lên phía trước: “Xóa ảnh cô vừa chụp đi.
Lạc tỷ không thích fans chụp hình chị ấy, hiểu không?”“Nếu cô cứ nhất quyết muốn chụp, chúng tôi sẽ kiện cô đấy.”Âm thanh không lớn, nhưng khách hàng trong tiệm đồ ngọt đều nghe thấy.Mọi người đều hiếu kỳ nhìn sang.“Minh tinh cũng đến đây cơ á? Mau nhìn kìa, có phải người kia không, woww, nhan sắc thần tiên gì thế này?!”“Cậu nói cô gái mặc áo đen kia á? Không thể nào đâu, gương mặt đó, gặp một chắc chắn sẽ không quên được, giới giải trí làm gì có ai như thế.”“Không phải người này, là người kia kìa, Lạc Tử Nguyệt, cậu nghe qua chưa? Người xếp thứ 10 trong《 Thanh xuân 101》ấy, một chương trình tuyển tú, rất hot luôn.”“Nghe quen quen, nhưng không ấn tượng lắm...”Xung quanh bàn tán rất sôi nổi.Trợ lý thấy Doanh Tử Khâm không có ý định xóa ảnh, không nói hai lời, định tiến tới giật chiếc điện thoại trên tay cô.Nhưng không những không lấy được mà còn thò tay vào bát chè xoài.Doanh Tử Khâm ngước mắt, nhàn nhạt nói: “Cô làm bẩn đồ ăn của tôi rồi.”“Ai bảo cô không chịu xóa ảnh?” Trợ lý cũng ôm một bụng tức: “Cô đã theo Lạc tỷ đến tận đây thì chớ, một tý tôn trọng cũng không biết à?”Nghe tới đây, các vị khách chợt ngộ ra.Một cô gái xinh đẹp nhường này, thế mà lại là fans tư sinh?*fan tư sinh: fan cuồng bám đuôi thần tượng.Doanh Tử Khâm đóng ứng dụng: “Ai cơ?”“...”Đột nhiên có chút lúng túng.Người trợ lý đứng đờ ra đó.Lạc Tử Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi yên bỗng đứng dậy, tháo kính râm xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, thiếu kiên nhẫn nói:“Cô không cần giả vờ không biết tôi.
Kiểu người như cô tôi gặp nhiều rồi.
Hôm qua tôi bị các cô đuổi theo tới nỗi đánh rơi mất một chiếc giày.
Hôm nay cô còn chưa từ bỏ à?”Cô rất ghét fans tư sinh, họ khiến cô không có chút không gian riêng tư nào.Doanh Tử Khâm ngẩng đầu liếc nhìn, vẫn phải phép đáp: “Không đuổi theo ai cả, cảm ơn.”Xung quanh bỗng có tiếng cười.Lạc Tử Nguyệt vô cùng bực mình, vừa định lên tiếng thì một nữ sinh bên cạnh đã đứng dậy.“Em ở bàn bên cạnh nên nhìn thấy rõ ràng, chị gái này chỉ đang selfie thôi, vốn dĩ không chụp chị.”Rồi lại nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Người ta xinh đẹp thế kia, không tự chụp mình mà đi chụp hình chị làm gì cơ chứ.”Nếu cô có một khuôn mặt như thế, ngày ngày đều tự mình soi gương, cần gì phải theo đuổi minh tinh nữa?Thấy nữ sinh kia nói thế, một số bạn bè của cô bé cũng đồng tình.“Đúng vậy, chị gái này thực sự không chụp hình chị đâu, hơn nữa chắc chắn cũng không biết chị là ai.”“Nói thật là, do chị đeo kính râm, đến bọn em còn không nhận ra.”Lạc Tử Nguyệt tái mặt, lúng túng, xấu hổ.《 Thanh xuân 101》hot như vậy, thực sự có người không biết cô sao?“Bồi thường đi.” Doanh Tử Khâm cúi xuống nhìn điện thoại.Dáng vẻ lười biếng, giọng điệu nhàn nhạt của cô gái vô hình trung khiến người khác cảm thấy căng thẳng.Mặt trợ lý không khỏi tái nhợt.Mọi người xung quanh đều đang dõi theo, Lạc Tử Nguyệt không thể cứ thế giận dữ bỏ đi, điều này sẽ ảnh hưởng nhân khí của cô.Cô miễn cưỡng lấy từ trong túi ra ba tờ 100 tệ, trực tiếp đập xuống bàn, nghiến răng nói ra ba từ: "Đã đủ chưa?"“Quầy hàng ở bên kia.”“...”Lạc Tử Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận, đỏ