Sao lại có thể không hiểu chuyện thế này cơ chứ?Chung Mạn Hoa tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: “Đã không muốn học thì nghỉ luôn đi! Nếu chuyển khỏi lớp anh tài, con còn có thể đi đâu cơ chứ?”Doanh Tử Khâm lười để ý đến bà ta.Cô từ từ bóc tôm, trên mặt hiện rõ dòng chữ “Không liên quan đến bà!”Thấy Chung Mạn Hoa lại sắp phát hỏa, Chung lão gia tử lập tức nổi giận: “Chung Mạn Hoa, con không thể nói chuyện đàng hoàng được sâo? Giáo dưỡng bao năm nay vứt cho chó ăn rồi à? Nếu không nói được thì cút ra khỏi đây! Lập tức đi ngay cho lão tử!”Trước mặt ông mà còn như thế này, không có mặt ông chẳng biết sẽ còn ra sao?Chung Mạn Hoa rất tức giận, nhưng chẳng thể nói gì trước mặt Chung lão gia tử.Bà ta ấm ức cầm áo khoác, lạnh mặt đi ra ngoài.“Đi thì tốt rồi, cả ngày bày ra cái mặt lạnh ấy cho ai xem!” Chung lão gia tử tức đến huyết áp tăng cao, lại ho khan.Doanh Tử Khâm đưa tay vỗ lưng ông, đưa cốc lên: “Ông ngoại, ông uống nước đi.”“Ừ” Chung lão gia tử lập tức nguôi giận, nở nụ cười nhận lấy.Uống nước xong, Chung lão gia tử cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều.Ông không nghĩ ngợi, cảm thấy đứa cháu ngoại này của mình thực sự rất ngoan.“Bố bớt giận ạ.” Chung phu nhân vội giảng hòa: “Mạn Hoa vừa phải lo chuyện công ty lại lo việc con cái.
Không phải bố không biết, cô ấy từ bé tính cách đã mạnh mẽ, nói năng cũng thẳng thừng.”Chung lão gia tử không đồng tình: “Thế thì cũng phải tùy người.
Ngay cả bố còn không nỡ nặng lời với Tử Khâm.
Nó thì mắng như súng liên thanh, không biết những chuyện khác còn có thể nói ra dạng gì nữa.”“...”Cuối cùng, Chung phu nhân cũng nhìn ra nỗi lòng của Chung lão gia tử.Chung lão gia tử đối tốt với đứa con nuôi kia như vậy, đây là định để “người ngoài kia” dẫm đạp lên quan hệ huyết thống sao?Bữa cơm này Chung phu nhân nuốt không trôi, bà ta vội vàng ăn xong rồi kiếm cớ lên lầu.**Cơm nước xong xuôi, Chung lão gia tử gọi Doanh Tử Khâm đến thư phòng.“Oát Oát, việc ở trường học hôm nay ông đã nghe kể rồi.
Sau này nếu có chịu ủy khuất gì thì trực tiếp gọi điện cho ông.
Ông ngoại cháu tuy đã thoái lui rồi nhưng gừng càng già càng cay.”“Cháu biết rồi, cảm ơn ông ngoại.” Doanh Tử Khâm bóp vai cho ông: “Nhưng mà ông đừng gọi cháu như vậy nữa, cứ gọi thẳng tên cháu là được.”Chung lão gia tử sửng sốt trong giây lát.Còn chưa kịp hỏi, đã nghe cô gái thờ ơ đáp: “Cháu không thích cái tên từng được người khác sử dụng.”Oát Oát là tên mụ Doanh gia đặt cho cô lúc chưa chào đời, nhưng bây giờ nó đã bị người khác thay thế.Chung lão gia tử cảm thấy trong lòng hỗn loạn.Một lúc lâu sau, ông cụ thở dài: “Là ông ngoại không chăm sóc tốt cho cháu.”Nếu sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, thì ngay từ đầu ông nên đón con bé về Chung gia để tự tay chăm sóc.Ông ở ngoài bôn ba mười mấy năm trời, vừa trở về Hỗ Thành thì hay tin cháu ngoại mất tích.Cứ nghĩ đến việc đứa cháu ngoại này ở bên ngoài đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, Chung lão gia tử lại càng thấy buồn phiền.“Tính tình mẹ cháu như thế, cháu đừng để trong lòng, cứ mặc nó tức giận một mình đi.” Chung lão gia tử ngẫm nghĩ một hồi, lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra: “Ông ngoại không biết đám thanh niên các cháu ngày nay thích cái gì, sợ mua rồi cháu lại không ưng, tấm thẻ này cháu cầm đi, thích gì thì mua cái đó.”Doanh Tử Khâm không định dùng nó, nhưng không muốn phụ lòng ông nên vẫn nhận lấy: “Dạo này ông ngủ không ngon giấc ạ?”“Bệnh vặt của người già ấy mà.” Chung lão gia tử day huyệt thái dương, thở dài: “Con người, chung quy vẫn không thể không khuất phục trước tuổi già.”Doanh Tử Khâm gật đầu, trong lòng đã có tính toán.Gần đây khá rảnh, quay về cô sẽ luyện thêm một số loại thuốc.May là cơ thể của Chung lão gia tử so với người cùng tuổi cũng được coi là khỏe mạnh.
Chú ý chăm sóc một chút, ông có thể sống lâu trăm tuổi.“Hôm nay ở lại đây đi? Cũng lâu rồi cháu không về.”