Nhưng thực sự là không thể tìm thấy.
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nheo lại, anh lùi ra xa một chút.
“Nhìn xem, cậu ta trở về cũng có ích gì? Ông nội còn đang nằm đó không rõ sống chết, thế mà cậu ta vẫn có tâm trạng gọi điện trêu hoa ghẹo nguyệt!” Nhị thiếu gia của Phó gia cười lạnh: “Lẽ nào đợi cậu ta chơi bời xong thì ông nội sẽ tỉnh lại được chắc?”Không ai hiểu được tại sao Phó lão gia tử lại yêu chiều đứa cháu chỉ biết ăn chơi này đến vậy.
Vãn bối cùng thế hệ với Phó Quân Thâm ở Phó gia, có ai không phải là con cưng đâu?Chưa nói đến những đích tôn của Phó gia có quyền có thể trong vòng hào môn ở Đế Đô, chỉ riêng những đứa trẻ nhỏ hơn Phó Quân Thâm 5, 6 tuổi thôi cũng nắm trong tay tín dụng lên đến hàng vạn rồi.
Nhưng Phó Quân Thâm thì lại ngồi mát ăn bát vàng, chỉ biết ăn chơi trác táng.
Phó lão gia tử đúng là mờ mắt rồi.
Giọng của Phó nhị thiếu không nhỏ, cho dù Phó Quân Thâm đã đứng cách một khoảng, nhưng e là người ở đầu dây bên kia vẫn nghe thấy.
“Sao cậu còn dây dưa với bọn họ thế? Tôi nói này, Phó gia họ còn không biết xấu hổ mà nói thế với cậu à?”Nếu hồi đó Phó Quân Thâm không tìm được anh ta, liệu Phó lão gia tử còn sống được đến bây giờ không?Phó Quân Thâm cười khẽ: “Tôi cũng đâu phải vì bọn họ.
”“Biết rồi, cậu chỉ lo cho ông nội thôi.
Thuốc đã gửi cho cậu rồi, sáu tiếng nữa sẽ tới nơi, liều lượng đủ dùng trong ba tháng.
”“Sao lần này hào phóng thế?”“Tôi nhận một nhiệm vụ, sắp phải đến một nơi khỉ ho cò gáy, nên là sắp tới không ở đây.
”“Ừ.
” Phó Quân Thâm không hỏi thêm: “Cúp đây.
”“Gần đây trạng thái của cậu có chút bất ổn.
” Bên kia do dự: “Chú ý điều chỉnh một chút, làm trị liệu thôi miên cũng được đấy.
”Phó Quân Thâm không nói gì, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Đèn trong phòng mổ vẫn sáng rực như lửa đỏ trong đêm tối.
Mãi đến một giờ sáng đèn mới chuyển xanh.
Một số bác sĩ đẩy giường của Phó lão gia tử từ phòng phẫu thuật ra, chuyển đến phòng ICU.
Người của Phó gia vây quanh, muốn xem tình hình thế nào.
Vì quá đông người, nên cuối cùng chỉ có Phó Minh Thành vào trong.
Nhưng chưa đầy ba phút, ông ta đã ra ngoài.
“Ông nội gọi con đấy.
” Phó Minh Thành nhìn đứa con trai kém cỏi nhất của mình, khó chịu nói: “Đừng cứ đứng đó ngắm cảnh nữa.
”Phó nhị thiếu không tin được: “Bố, đã đến nước này rồi mà ông nội còn cứ một mực nhớ đến nó sao?”Tại sao?Những người khác cũng thay đổi sắc mặt.
Nhưng Phó lão gia tử đã nói vậy, họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ biết trơ mắt nhìn Phó Quân Thâm vào trong.
Trong phòng ICU, tinh thần của Phó lão gia tử trở nên khá tốt, nhìn thấy người đến liền vẫy tay: “Tiểu Thất, lại đây.
”Phó Quân Thâm đến gần, cúi người chỉnh lại chăn cho ông: “Hôm nay xảy ra chuyện gì thế ạ?”Có thuốc bên cạnh, lẽ ra không nên phát bệnh mới phải.
“Bệnh cũ ấy mà.
” Phó lão gia tử không quan tâm: “Ông cũng quen rồi.
”“Ông đừng có thói quen này.
” Phó Quân Thâm nhẹ ngước mắt: “Tim cháu không khỏe, không chịu được kinh hãi này đâu.
”Phó lão gia tử vờ như không hiểu: “Mấy ngày trước, Chung lão đầu gọi điện cho ông.
”“Ông định chuyển chủ đề cũng không được đâu.
”“! ”“Ông mới vừa tỉnh mà cháu lại định chọc tức ông đấy à?” Phó lão gia tử nhìn chằm chằm: “Cháu biết Chung lão đầu nói gì với ông không?”“Nói gì ạ?”“Ông ấy hỏi có phải cháu định lừa cháu ngoại của ông ấy không.
”Phó Quân Thâm đang kiểm tra túi truyền, hiếm khi nghẹn lời: “Gì cơ ạ?”“Ông thấy chuyện này được đấy.
” Phó lão gia tử đắc thắng: “Tiểu Thất, nghe lời ông nội, cháu cứ lừa cháu ngoại của ông ấy đi, cho ông ta tức chết luôn, ai bảo ông ta trước nay chơi cờ không để ông thắng cơ.
”“! ” Cuối cùng Phó Quân Thâm cũng hiểu ra, chỉ đành nhíu mày cười bất lực: “Ông nội, không có chuyện đấy đâu, Yêu Yêu mới chỉ là một cô bé thôi.
”Với một cô bé là lại có loại suy nghĩ đó, có khác gì cầm thú đâu?“Ai bắt cháu làm luôn bây giờ đâu, đợi đến khi trưởng thành cũng được mà?” Phó lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ông nội cháu ấy mà, chưa đến hai mươi tuổi đã theo đuổi được bà nội cháu rồi, tên tiểu tử nhà cháu, đúng là lãng phí cái mặt này.
”“Điều này mà bị truyền ra ngoài, người ta có khi còn chả tin cháu là cháu ông.
”Phó Quân Thâm uể oải nói: “Ông cháu đúng là lợi hại, chỉ dựa vào mỗi gương mặt thôi mà đã lừa được bà nội rồi.
”Phó lão gia tử vỗ một nhát vào đầu anh: “Vớ vẩn, ông nội cháu là anh tài thực thụ đấy.
”Phó Quân Thâm chỉ cười, ánh mắt ôn hòa.
“Haiz, ở cái tuổi này rồi, ông