Trong ảnh, Doanh Tử Khâm và Giang Mạc Viễn đang ôm nhau, dáng vẻ trông rất thân thiết.
Không chỉ vậy, bên ngoài bộ vest của Giang Mạc Viễn còn dính vết rượu nhàn nhạt.Anh ta quay người sang một bên, vẻ mặt rất khó coi.Ứng Phi Phi nhìn chằm chằm bức ảnh, máu huyết gần như sôi sục.Cô ta còn đang ưu sầu không biết phải dạy dỗ Doanh Tử Khâm thế nào thì cơ hội tự nhiên lại tới.Chỉ cần bức ảnh này lộ ra, danh dự của Doanh Tử Khâm không chỉ bị hủy hoại mà khả năng sẽ sớm bị đuổi khỏi Doanh gia.Ứng Phi Phi kích động định gửi tin nhắn wechat hỏi Chung Trí Vãn cách liên lạc với Doanh Lộ Vi, nhưng cô ta ngay lập tức từ bỏ quyết định này.Không được, không thể đưa cho Doanh Lộ Vi.Doanh Lộ Vi đối tốt với Doanh Tử Khâm như thế, chưa biết chừng sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra.Ứng Phi Phi đắn đo một hồi, quyết định giao tấm ảnh này cho fans của Doanh Lộ Vi.Vụ việc lần trước, tuy là cuối cùng đã được làm sáng tỏ, nhưng việc đó đã để lại một điểm đen cho Doanh Lộ Vi, nên fans của Doanh Lộ Vi rất không ưa Doanh Tử Khâm.Sự không ưa này tuy không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng sau lưng vẫn có không ít người châm chọc.Nếu fans hâm mộ phát hiện ra Doanh Tử Khâm thật sự câu dẫn “anh rể” Giang Mạc Viễn của họ, chắc chắn sẽ náo loạn một phen.Ứng Phi Phi cười lạnh, mở weibo, trực tiếp gửi tấm ảnh đó cho mấy fansite lớn trong siêu thoại của Doanh Lộ Vi.Cô ta muốn xem xem, lần này Doanh Tử Khâm sẽ thoát thân thế nào.*fansite: là các nhóm fan chính thức, có fanpage, họ sẽ đi theo idol trong các hoạt động để chụp ảnh, support, người đứng đầu các fansite thường được gọi là trạm tỷ vì đa phần là nữ.**Giang Nhiên mang theo gương mặt đen xì quay lại phòng bao KTV.Tu Vũ đá cậu một cái: “Doanh đa đâu?”Giang Nhiên tức tối, cười lạnh: “Bỏ đi với cẩu nam nhân rồi.” Rõ ràng đã nói là đánh một trận, thế mà cuối cùng lại cho cậu leo cây.Các anh em nghe thấy thế thì hết sức kinh ngạc: “Anh Nhiên, cẩu nam nhân đó trông thế nào, chúng ta sắp có mẹ sao?”“Cút!” Giang Nhiên tức cười: “Chỉ biết nghĩ vớ vẩn là giỏi.”Cậu tức giận, lấy di động ra gửi tin nhắn.【Tôi nói cậu nghe, Phó Quân Thâm không phải người tốt đẹp gì đâu, cậu tốt nhất tránh xa anh ta ra chút, cậu có biết trước đây anh ta từng đánh chết người không?】Không có phản hồi.Giang Nhiên không từ bỏ, lại gửi thêm tin nhắn nữa.【Anh ta sống ở Đế Đô mười năm, 14 tuổi mới quay lại Hỗ Thành.
Cậu thử nghĩ xem, lúc anh ta đánh người mới có bao tuổi chứ? Còn nhỏ đã thô bạo như thế, ngộ nhỡ anh ta đánh cậu thì sao?】Vẫn không ai trả lời.Giang Nhiên chỉ còn cách gửi một đống icon cảm xúc.Lần này cuối cùng cũng có phản hồi.【Tin nhắn của bạn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.】Giang Nhiên trừng mắt nhìn dấu chấm than đỏ chót trong ba giây, tức giận ném điện thoại rồi cầm bia lên bắt đầu rót, một phút đã uống hết bảy tám chai.Đám anh em xung quanh há hốc miệng nhìn.“Thằng nhóc này hôm nay đúng là không bình thường, chắc bệnh cũ lại tái phát rồi.” Tu Vũ cảm thán: 【Chị hỏi này Doanh đa, bé đang ở đâu thế?】Vài giây sau đã nhận được phản hồi.【Có chút việc, lần khác lại tụ tập.】Trả lời tin nhắn của Tu Vũ xong, Doanh Tử Khâm cũng không định kéo Giang Nhiên ra khỏi blacklist, cô cảm thấy như thế giúp mắt mình thanh sạch hơn.“Yêu Yêu.”Bên cạnh vang lên tiếng gọi của Phó Quân Thâm.Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Sao thế?”“Em quen được nhiều người bạn mới, anh rất vui.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, giọng nói ôn hòa: “Ở độ tuổi này, em nên kết giao nhiều hơn với bạn bè đồng trang lứa.”Anh sợ những áp lực ở Doanh gia sẽ khiến cô xảy ra vấn đề về tâm lý.Tuyệt đối không thể giống anh được.“Không vội.” Doanh Tử Khâm phủi bụi trên tay áo, nhạt giọng nói: “Anh đã giúp tôi rồi, giờ tôi giúp lại anh cũng là chuyện đương nhiên.”Cô không cố ý che giấu y thuật của mình, thậm chí có khả năng đã để lộ danh tính.Tuy nhiều năm trôi qua, nhưng trên địa cầu này vẫn có rất nhiều người đang tìm kiếm cô.Phó Quân Thâm im lặng vài giây: “Anh trai nào có tìm em để nhờ giúp đỡ, anh cũng đâu có giúp em được việc gì lớn lao, ngược lại việc em giúp anh còn nhiều hơn ấy.”“À, anh nói số thuốc đó sao.” Doanh Tử Khâm lơ đễnh đáp: “Nhưng vẫn không ngon như kẹo.”Phó Quân Thâm nhướng mày,