Cô còn không rõ thân phận của mình sao?Quản gia càng chán chường, lên tiếng: “Nhị tiểu thư, cô cứ thế này sẽ không thể làm phu nhân hài lòng được, theo tôi thấy…”Ông ta còn chưa nói hết câu, Doanh Tử Khâm đột nhiên giơ chân lên đá một cú.Quản gia không ngờ tới, ngã nhào xuống đất “Rầm” một tiếng, một tay còn đập mạnh xuống, đau đến nỗi ông ta không kìm được mà kêu lên.“Này”Đúng lúc đó, có tiếng cười lạnh vang lên giữa màn đêm, mang theo chút giễu cợt.“Không quay lại chắc sẽ không biết được, người làm của Doanh gia giờ còn dám cả gan ra lệnh cho cô chủ, Doanh phu nhân dạy dỗ thế này sao?”Người đàn ông thân thể cao gầy, mặc chiếc sơ mi đen, khuy áo còn chưa cài hết để lộ làn da trắng sứ trên nền tuyết.Anh đứng dưới gốc cây, càng tạo thành một cảnh đẹp rung động, cho dù là phong hoa tuyết nguyệt cũng không sánh bằng.Doanh Tử Khâm thu chân lại, ngẩng đầu lên nhìn: “Anh còn chưa đi à?”“May mà anh chưa đi” Phó Quân Thâm đút tay vào túi quần, cong môi “Nếu đi rồi, cô bạn nhỏ nhà chúng ta sẽ bị bắt nạt mất.”Một cơn gió thoáng qua làm vạt áo mở tung, để lộ mảng xương quai xanh tuyệt đẹp, trong không khí còn thoang thoảng mùi trầm hương.Vừa chín chắn lại vừa dịu dàng, đây chính là nét quyến rũ trí mạng.Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lúc: “Thật nhiều chuyện”Cô không thích nhiều lời, nói nhiều hơn một chữ chi bằng động thủ.“Ừm” Phó Quân Thâm xoa xoa đầu cô “Vậy nên giờ anh ở đây rồi, em chỉ cần đứng một bên xem thôi.”Phó Quân Thâm xoay người, cười nói: “Vừa nãy, ông bảo ai xin lỗi thế?”Quản gia vốn đã ngã sõng soài, lúc này càng không có gan lên tiếng, mặt cắt không còn hột máu, lúc xanh lúc trắng, hai chân run rẩy, khụy xuống.Ông đương nhiên biết người vừa xuất hiện này là ai.Thất thiếu của Phó gia – Phó Quân Thâm.Chàng thiếu gia quyền quý bậc nhất Hỗ Thành, sinh ra đã ở vạch đích.Nghe nói là do Phó Quân Thâm từng sống quá buông thả, chêu chọc đến người thừa kế của một gia tộc ở Đế Đô, nên bị Phó gia đưa tới Ô Châu ngay trong đêm.Sao đột nhiên lại trở về rồi?Lại còn giúp Nhị tiểu thư?Có vấn đề gì chăng?“Thật xin lỗi Nhị tiểu thư” Quản gia không chịu nổi áp lực, giơ tay lên tự tát mình, run lẩy bẩy “Tôi không nên vô lễ với tiểu thư như vậy, đều do tôi hồ đồ.”Phó Quân phớt lờ: “Đi nào cô bạn nhỏ, lần này anh phải đích thân đưa em vào.”Quản gia nào còn dám ngăn cản: “Thất thiếu, Nhị tiểu thư, mời đi bên này.”Quản gia tuy cảm thấy uất ức nhưng cũng thở phào một hơi, ít nhất phu nhân sẽ không trách tội ông ta.---------------------------------Cửa mở ra, khí lạnh ùa vào, tầng một được trải tấm thảm xa hoa.Trong nhà quả thực ấm áp hơn rất nhiều.Trên sofa, một người phụ nữ quý phái đang ngồi đọc sách, dáng vẻ ưu nhã, mỗi cử chỉ đều rất nền nã, đúng mực.Đây chính là Doanh phu nhân – Chung Mạn Hoa. Bà xuất thân từ Chung gia – một trong tứ đại gia tộc ở Hỗ Thành.Chung Mạn Hoa đã nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không ngẩng đầu lên, không mặn không nhạt hỏi: “Nhị tiểu thư đã chịu nhận lỗi chưa?”Cách âm của ngôi nhà rất tốt, những ồn ào bên ngoài, người bên trong không nghe thấy được.Quản gia không dám lớn tiếng, nhỏ giọng đáp: “Phu nhân”“Hửm?” Chung Mạn Hoa chau mày, đồng thời ngẩng đầu lên “Không xin lỗi, ông còn …”Thời khắc nhìn thấy người đàn ông kia, những lời định nói bà đều nuốt xuống.Chung Mạn Hoa sững người, mất một lúc mới bừng tỉnh.Bà đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy tiếp đón anh mà làm như không thấy đứa con gái bên cạnh, cười nói: “Ra là Thất thiếu, hôm qua vừa nghe Phó lão gia nói cậu mới từ Ô Châu trở về, muộn thế này rồi còn tới Doanh gia, không biết có việc gì quan trọng?”Phó gia là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, cho dù Phó Quân Thâm đã rời khỏi Hỗ Thành 3 năm, nhưng Phó lão gia vẫn