Đến lúc này, dư luận đã sôi trào đến cực điểm.
ID bài đăng của Thẩm Du bị người nào đó bóc trần ra.
Đạo đức giả tạo bị phơi bày, không một ai tin nội dung bài đăng của cô ta.
Mà cùng lúc đó, những kẻ tung tin đồn nhảm và gõ phím hăng say mấy ngày nay đang phát hoảng vì nhận được thư mời của luật sư.
_______________
Khi Thẩm Du đến tìm tôi là lúc tôi đang nhàn nhã uống cà phê trong quán.
“Khương Ninh Sơ, cô lấy đâu ra mấy bức ảnh và video đó hả?”
Bây giờ cô ta bị mắng chửi trên mạng đến mức chỉ muốn trốn đi luôn rồi.
“Em đang nói cái gì vậy? Chị nghe không hiểu.”
Tôi trưng vẻ mặt vô tội nhìn cô ta.
Thẩm Du tức đến mức muốn cầm ly nước lọc trên bàn hất thẳng vào người tôi.
Nhưng mà tôi làm sao có thể yếu thế trước cô ta chứ?
Vậy nên tôi chọn đi trước cô ta một bước, hất thẳng ly cà phê trên tay về phía cô ta.
“Khương Ninh Sơ, con **** này!”
“Tao sẽ gi.ết mày”
Thẩm Du mất lý trí, cứ thế lao về phía tôi rồi giơ tay lên toan đánh.
Tôi bắt lấy cánh tay đang giơ lên kia rồi tát thẳng vào mặt cô ta.
“Cô muốn gây sự với tôi thì tôi sẽ chiều, nhưng đừng có động chạm vào giới hạn của tôi.”
“Còn mấy bức ảnh với video kia lấy từ đâu ra thì…”
Tôi ngừng một chút, nhìn Thẩm Du với ánh nhìn đầy giễu cợt.
“Nhờ vào cái thứ mà cô trước kia trăm đắng ngàn cay cũng muốn có được đấy.”
“Chính là sức mạnh của tư bản!”
“Cô nghĩ tôi làm thiên kim của gia đình giàu nhất thành phố A 20 năm nay để làm gì? Chút trò vặt vãnh thôi.”
Trước khi rời đi, tôi như nảy số điều gì đó bèn quay lại nói với Thẩm Du.
“Nhân tiện thì đây chưa phải kết thúc đâu, ráng chờ đi nhá.”
Vài ngày sau, Thẩm Du bị đuổi ra khỏi trường vì tung tin đồn thất thiệt và bị tình nghi vi phạm pháp luật.
Nhà họ Thẩm cũng công khai xin lỗi trước truyền thông vì con gái họ đã tung tin đồn kia, đồng thời thể hiện bản thân chưa dạy dỗ con cái nên người.
Vì những vụ bê bối này mà ngày đó, cổ phiếu của công ty Thẩm thị lao dốc không phanh, công ty họ đang phải chứng kiến một cuộc khủng hoảng chưa từng có.
Ở tầng dưới tòa nhà công ty Thẩm thị.
Tôi nhìn dáng vẻ phờ phạc của vợ chồng nhà họ Thẩm từ xa mà trong lòng không diễn tả được cảm xúc của bản thân.
Nhà họ Thẩm không làm gì sai, họ cũng chẳng ác độc gì, nếu không sau khi tìm thấy con gái ruột thì họ đã không để tôi ở lại rồi. Chỉ là bản thân họ cũng không ngờ con gái mình lại là người như vậy, người đau lòng nhất hẳn là hai người họ mới phải.
Có điều, tất cả những chuyện này đều là lỗi của Thẩm Du, cho nên cô ta bắt buộc phải tự mình gánh chịu.
Nhưng Thẩm thị là một doanh nghiệp gia đình, bất kỳ tin tức nào về gia đình họ đều có thể ảnh hưởng đến toàn bộ công ty.
Vì vậy, dù cho tôi có cố ngăn bố mình ra tay gây sức ép với Thẩm thị thì chắc chắn công việc kinh doanh của nhà họ Thẩm cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Có lẽ họ thất vọng với cô con gái mới nhận lại.
Cho nên Thẩm Du đã được gửi đến nhà ông bà của cô ấy ở vùng nông thôn.
"Ninh Ninh?"
Bố Thẩm tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước khi lên xe, miệng ngập ngừng gọi tên bóng hình đó.
Thấy không giấu nổi nên tôi cũng đành thuận theo con tim mình, bước ra gặp ông.
Kể từ đêm tiệc từ thiện, tôi và nhà họ Thẩm chưa từng gặp lại nhau.
Nhìn người mà tôi đã gọi là “bố” suốt hai mươi năm nay không còn được như xưa, tóc trên đầu ông đã bạc đi rất nhiều, dường như ông đã già chỉ sau một đêm vậy.
Nghe ông ấy gọi biệt danh của tôi, tôi không thể không gọi lại ông một tiếng "Bố".
Mẹ Thẩm, người đã lên xe, nghe thấy bố Thẩm gọi biệt danh của tôi liền vội vàng xuống xe.
"Ninh Ninh."
Mẹ Thẩm mắt đỏ hoe nhìn tôi, nhưng bà không dám tiến lên bước nào.
Tôi đột nhiên ghét bỏ sự xuất hiện của Thẩm Du.
Nếu không có cô ấy, ít nhất tôi và nhà họ Thẩm sẽ không đi tới bước đường này.
"Ninh Ninh, bố xin lỗi. Khiến con phải chịu ấm ức rồi."
Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, bố Thẩm cuối cùng cũng nói câu thứ hai.
Dường như có một thứ gì đó đã chạm đến nơi yếu đuối nhất trong trái tim tôi.
Tôi thật sự rất muốn nói với họ một câu "Không sao đâu", nhưng không biết tại sao, cổ lại nghẹn đi như mắc gì đó nơi cổ họng.
"Đi thôi."
Bố Thẩm vỗ về mẹ Thẩm, rồi dìu bà lên xe.
Nhìn chiếc xe đi xa, cho đến khi không còn thấy thì tôi rời đi.
Khi rời đi, tôi đã nhắn cho bố Thẩm một tin nhắn trên WeChat.
"Bố mẹ, hãy
tự chăm sóc tốt bản thân!"
…
Không có Thẩm Du, cuộc sống của tôi dường như trở lại cái thời mà tôi từng là người giàu nhất thành phố A.
Ngoài chuyện học hành, tôi cũng chỉ gặp gỡ bạn bè, đi mua sắm, đi câu lạc bộ và đi du lịch.
Chỉ là làm con gái của người giàu nhất nước có hào quang hơn là làm con gái của người giàu nhất thành phố A.
Thái độ của những người xung quanh tôi rõ ràng đã thay đổi nhiều hơn, những hành động xu nịnh cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Có lúc tôi chợt nghĩ đến Thẩm Du, có lẽ đây chính là điều mà cô ta muốn.
Trước tung sau hô (*), a dua và nịnh hót.
(*) 前呼后拥 – Tiền hô hậu ủng
Nhưng những điều này có thực sự tốt không?
Tại sao tôi lại cảm thấy còn cô đơn hơn trước vậy?
Bởi vì mỗi một nụ cười của mọi người, dường như đều có mục đích riêng.
Vào ngày sinh nhật của mình, tôi đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật với một nhóm bạn trên danh nghĩa.
Cũng có hai ba người bạn chí cốt, không điều kiện chọn đứng về phía tôi vào cái lúc tôi bị Thẩm Du hại.
Tất cả họ đều bí mật tìm gặp tôi tại bữa tiệc chỉ nhờ người cha giàu có nhất nước của tôi giúp đỡ trong việc kinh doanh.
Trước mặt họ, tôi nở một nụ cười đồng ý, nhưng khi họ quay lưng đi, nụ cười ấy cũng liền biến mất, nhường chỗ cho một gương mặt đầy lạnh lùng.
Nguồn lực tài chính của nhà họ Thẩm không chênh lệch nhiều so với nhà họ, nên khi tôi còn là con gái nhà họ Thẩm, chúng tôi cũng có thể được xem như bạn bè thân thiết trong giới.
Nhưng khi tôi là con gái của người đàn ông giàu nhất nước, tôi liền trở thành chiếc bánh ngon (*) trong mắt họ.
(*) 香饽饽 – một phép ẩn dụ chỉ người nổi tiếng.
Họ làm như thể ai có mối quan hệ tốt hơn với tôi thì sẽ giúp gia đình mình thăng tiến hơn vậy.
Bữa tiệc kết thúc.
Nhưng sau khi mọi người ra về, lòng tôi càng trở nên cáu kỉnh hơn.
Suy nghĩ một hồi, tôi cầm áo khoác và đi đến một quán bar cách xa trung tâm thành phố.
Quán nằm khuất nẻo, ngày mưa nên lại càng vắng người.
Đây chính là những gì tôi muốn.
“Em gái ơi, sao muộn thế này mà em còn một mình đến một nơi xa xôi như vậy uống rượu?”
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên để lộ nửa cánh tay, anh ta cầm ly rượu từ từ tiến về phía tôi.
Tôi liếc nhìn người đang nói chuyện đó, đẹp trai nhưng tôi không có hứng thú.
Tôi mặc kệ anh ta nhưng anh ta cũng không tức giận mà kiên nhẫn ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Em là con gái của Khương Tế Chu phải không?"
Khi anh ta vừa nhắc đến tên của bố, tôi không kìm được mà nhìn anh ta một cách cảnh giác, cố gắng hết sức từ ánh mắt tìm ra ý định của đối phương.
Người đàn ông bắt gặp ánh mắt ấy của tôi, mỉm cười một cách dịu dàng.
"Thật sự là bé con của Khương gia à?”
Anh ta cười, nhưng mắt tôi lại như say, có lẽ rượu lúc này đã có tác dụng rồi.
Người đàn ông búng tay, gọi anh trai ở quầy bar tính tiền rượu của tôi cho anh ta.
Sau khi mời tôi uống một ít, anh ta trở lại chỗ ngồi ban nãy của mình, những người bạn xung quanh anh ta đều tò mò nhìn tôi.
Đối với người đàn ông đột nhiên xuất hiện rồi lại đến bắt chuyện với tôi kia, thì tôi chọn không quan tâm.
Trước khi rời đi, tôi còn cực kỳ kiêu hãnh mà trả tiền cho bàn của anh ta.