"Ừm."
"Tuy ông đã đến tuổi này rồi, mắt cũng không còn tốt nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấu lòng người đấy.
Tô Duyệt Nhiên là người như thế nào, tính tình ra sao, ông vẫn có thể nhìn ra."
Cơ thể ông cụ Mặc yếu ớt nhưng khi nói ra những lời này thì lại hiện lên vẻ tràn trề tự tin, từng câu từng chữ đập vào lòng Khúc Nhiễm.
Nghe thấy ông nói vậy thì Khúc Nhiễm lập tức nổi lên hứng thú: "Vậy ông Mặc à, ông cảm thấy Tô Duyệt Nhiên là người phụ nữ thế nào?"
"Không phải người tốt!"
"Không chỉ mỗi Tô Duyệt Nhiên, mà cả người nhà họ Tô chả có ai tốt đẹp cả!"
Nghe thấy ông cụ Mặc cũng có cùng suy nghĩ giống mình, Khúc Nhiễm nắm chặt tay rồi thấp giọng nói, những lời sau đó của ông cụ Mặc khiến Khúc Nhiễm có chút giật mình.
"Đúng vậy, nhà họ Tô không phải là thứ tốt đẹp gì! Không có chuyện vô nhân tính nào mà bọn chúng chưa từng làm qua, vậy mà lúc nào cũng vờ như vô tội!"
Nói đến đây, sắc mặt của ông cụ Mặc cũng không được tốt lắm: "Không biết rốt cuộc tim của lũ người đó làm bằng thứ gì nữa, bọn họ ác nghiệt tuyệt tình! Phải giết hết những người xuất sắc hơn bọn họ thì mới vừa lòng sao?"
Khúc Nhiễm nhìn ông