Mặc Dịch Minh nói chuyện rất ngắn gọn, nhưng chỉ ba chữ thôi đã khiến Khúc Nhiễm cảm thấy lạnh sống lưng.
Trước sức ép trăm bề, cuối cùng Khúc Nhiễm ngoan ngoãn giao ra cục giấy.
“Đây là?” Nhìn nét chữ quen thuộc trên tờ giấy, dòng chữ dày đặc phủ đầy trang giấy: “Chữ viết của tôi? Cô viết sao?
“Viết thư cho Tô Duyệt Nhiên, mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong rồi, tổng giám đốc Mặc, anh chỉ cần phối hợp với tôi là được.” Khúc Nhiễm cắn môi vươn tay giật lại tờ giấy.
"Ồ? Phối hợp như thế nào?" Mặc Dịch Minh có chút tò mò: “Nói nghe một chút xem nào."
Anh ngồi xuống, mấy ngày nay người trợ lý này không hề giúp anh xử lý công việc, ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, không biết là làm cái gì, cũng không biết có lấy danh nghĩa của anh đi làm chuyện gì xấu hay không nữa.
Khúc Nhiễm nuốt nước bọt, sửa sang lại biểu cảm của mình: “Tổng giám đốc Mặc, anh vẫn nên chờ xem kịch vui đi!"
Khúc Nhiễm híp mắt suy nghĩ, để lộ ra sự khôn khéo gian xảo.
Mặc Dịch Minh liếc nhìn Khúc Nhiễm đầy ẩn ý: "Cần gì thì đến tìm tôi."
Mặc Dịch Minh rời đi, bầu không khí trong phòng lập tức khôi phục