Hai mắt Tô Chính Thiên một lần nữa sáng lên, hai mắt sáng ngoắc nhìn chằm chằm vào phóng viên Vương.
“Đưa một tin tức lớn lên, dẫn dắt đi một phần chú ý của đại chúng, rồi sau đó lúc dư luận dần dần giảm độ hot đi thì tổ chức một buổi họp báo giải thích chuyện này, có lẽ còn có thể xoay chuyển chuyện này đấy!”
"Chuyện này…” Khi Tô Chính Thiên và mẹ Tô lâm vào suy nghĩ, phải làm như thế nào mới có được tin lớn để áp xuống độ hot của tin này thì Tô Duyệt Nhiên đã mở miệng trước rồi.
“Tôi không muốn!”
Lúc này đã tạo được quan hệ với Mặc Dịch Minh rồi, tại sao lại giải thích nói chuyện này là hiểu lầm chứ? Giải thích rồi không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
“Tô Duyệt Nhiên! Con câm miệng!” Tô Chính Thiên gầm nhẹ một tiếng, tức giận đến mức tròng mắt như có lửa thiêu cháy, nhìn chằm chằm Tô Duyệt Nhiên như muốn đốt cô ta.
Sắc mặt Tô Duyệt Nhiên trầm xuống, hai tay nắm thật chặt, cô ta không muốn, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
“Nhiên Nhiên, xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Lục tất nhiên sẽ gọi Lục Ngạn về, hôn ước của hai đứa con không thể hủy bỏ được!” Mẹ Tô ngồi bên cạnh Tô Duyệt Nhiên, ra sức kéo ống tay áo Tô Duyệt Nhiên.
“Lục Ngạn căn bản là không thích con! Hủy bỏ hôn ước mới là điều anh ta muốn!”
“Câm miệng!” Tô Chính Thiên tức giận rống to khiến cho cả phòng chấn động, trái tim mấy người đang ngồi tựa như ngừng đập.
Cô ta sống chết cắn môi, ánh mắt Tô Duyệt Nhiên hiện vẻ tức giận và hận ý!
Tô Duyệt Nhiên bị đưa về nhà, lần này cô ta bị trông coi càng thêm nghiêm khắc, không chỉ là cửa chính, ngay cả sân ngoài cũng có người tuần tra.
“Muốn nhốt con ở chỗ này sao?” Tô Duyệt Nhiên tức giận cắn chặt răng, nhưng lại không có biện pháp gì.
"Chính Thiên, chuyện họp báo sắp xếp xong xuôi rồi sao?” Mẹ Tô ngồi ở trong sân, xa xa nhìn về bệ cửa sổ phòng Tô Duyệt Nhiên, trong giọng nói có hơi thương tiếc.
“Xế chiều ngày mai, trước lúc đó em khuyên nhủ con bé nhiều chút.
” Tô Chính Thiên nhấp một miếng trà, hai hàng lông mày hiển rõ nét ưu sầu.
"Nhưng mà hình như con bé đã bị tổng giám đốc Mặc kia mê hoặc rồi, anh muốn con bé bằng lòng sợ là rất khó.
” Mẹ Tô cũng bị đứa con gái này làm cho buồn