Nụ cười của Khúc Nhiễm vô cùng thuần khiết, vừa nói vừa cẩn thận cắm hoa vào bình hoa ở bên cạnh.
Nhìn những bông hoa xinh đẹp ươn ướt, cô hài lòng gật đầu, không chút chú ý tới sắc mặt đang thay đổi của người đàn ông trước mặt…
Mặt của Mặc Dịch Minh gần như đã đen lại, đây có thể là lần đầu tiên anh cảm giác chỉ số thông minh của mình bị đánh bại, anh nắm chặt nắm đấm, không cam lòng tiếp tục hỏi: "Vậy cô vào đây bằng cách nào?”
"A, anh đang nói về nhân viên bảo vệ ở dưới lầu à? Có thể là ông ấy nghĩ rằng tôi vào tặng hoa! "
“! ”
Cuối cùng Mặc Dịch Minh cũng không chịu nổi nữa!
Trở ngại mà anh thiết lập lại bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy, đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với trí thông minh của anh!
Chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này vậy?
Nếu như nói cô không có đầu óc thì cô lại có thể nghĩ ra biện pháp dễ dàng hóa giải khó khăn, nhưng dáng vẻ đơn thuần kia, có nhìn thế nào thì cũng không giống như là một người thông minh!
"Này, anh sao vậy?"
Khúc Nhiễm cho rằng Mặc Dịch Minh đang ngẩn người, đưa tay lắc lư trước mặt anh: "Không phải nói tôi làm trợ lý của anh sao? Bây giờ tôi cần phải làm gì?”
"Sửa đổi cái này.
"
Mặc Dịch Minh lập tức phản ứng lại, tiện tay rút một tập tài liệu trên bàn rồi ném qua cho cô, không có bất kỳ lời giải thích nào.
Đó là một tài liệu không có giá trị, là một hợp đồng mà một công ty đối thủ cạnh tranh muốn chui vào sơ hở để đánh vào Mặc thị, nhưng mà nó được làm rất