Không còn Dụ phu nhân.
Dụ gia hiện tại dường như đều do một tay Dụ Quyên cai quản.
Nô bộc trong đó cũng không phải người ngốc vì thế nên không ai dám làm phiền nàng.
Long Dĩ Đàm sau khi bị Dụ Quyên chối bỏ nửa mơ hồ nửa hoài nghi trở về vương phủ, cả người chàng đều toát lên khí chất băng lãnh đến đáng sợ.
Chàng không màng đến mọi thứ, tay rút nhanh thanh kiếm rồi trút giận trên cây đào ngoài sảnh.
Mấy hòn sỏi nhỏ theo bước chân hắn tung tóe cả lên rồi rơi mạnh xuống đất, cùng lúc đó một nhánh hoa đào đã rơi rụng.
A Thất nghe nha hoàn trong vương phủ bảo Cao Vương điện hạ về rồi liền đến phòng chàng.
A Thất theo chàng từ khi còn rất bé, hiểu tính khí chàng hơn cả phụ thân, nên càng không dám tùy tiện hỏi bừa.
Biết không thể ở lại đó lâu nên rời đi lại thấy bóng dáng quen thuộc đang đi đến.
Mấy nô tài gần đó đều cuối đầu hành lễ với lão công công kia, A Thất chỉ đành mím môi chặt rồi tiến vào trong phòng.
"Điện hạ.
Trần công công..
lại đến rồi."
Đôi mắt phượng của Dĩ Đàm lúc này tựa muốn nuốt chủng vạn vật.
Bàn tay vừa thon dài, vừa rắn chắc bám chặt lấy thanh kiếm, gân xanh trên trám hiện lên vài đường.
Bây giờ mỗi bước người đi đều như đạp lên vạn vật, nặng nề lại mạnh mẽ.
Khuôn mặt Long Dĩ Đàm trước sau đều không chút ý cười, nhìn thoáng qua đúng thật dọa người.
Tà áo trắng của Cao Vương chuyển động trong mỗi bước đi chẳng được mấy chốc liền thấy vị công công kia.
"Cao Vương điện hạ.
Xin nghe thánh chỉ."
Long Dĩ Đàm không khách khí vung tay, thanh kiếm liền cắm phụt xuống đất.
Trần lão công công không giấu nổi cơn hoảng sợ nhưng khóe môi lão ranh ma cố gắng mỉm cười trấn an.
"Cao Vương điện hạ.
Lần trước vô ý phạm phải lỗi sai, hoàng thượng đặc xá tha tội.
Nay tiếp tục hạ chỉ hòa thân cùng công chúa Bách Quốc A Nhị Na công chúa.
Tiếp chỉ!"
Lão công công đó nói xong liền cúi người lùi ra phía sau một bước như thể nhìn thấy điều chẳng lành.
Cao Vương điện hạ ấy nửa chữ cũng không hé môi, không ai có thể biết được hắn đang lo nghĩ điều gì.
"Tại sao lại thả ta ra ngoài.
Là ai can thiệp."
Lão công công đó toát mồ hôi, chuyện này hắn một chút cũng không biết.
Nhưng nếu hắn nói hắn không biết, Cao Vương điện hạ cao cao tại thượng đó có tin không.
Dĩ nhiên là không, đó là điều không thể nào.
Long Dĩ Đàm nhìn không nổi màn kịch này, vốn dĩ sự nhẫn nại của chàng không tốt nếu phải nói là rất tệ, chàng tiến tới một bước vị công công đó lại nhanh chân lùi một bước.
Đến nơi có thanh kiếm vừa nãy, Long Dĩ Đàm liền rút kiếm hướng thẳng về phía cổ Trần công công.
Lão hồ ly lúc này mới lên tiếng:
"Cao Vương điện hạ.
Lão nô không biết.
Lão nô thật sự không biết.
Người tha cho lão nô.
Lão nô thật sự không biết."
"Ngươi có bao giờ rời khỏi lão ta.
Lý do vì sao ta được thả ra ngươi lại không biết.
Ngươi là đang chê ta quá nhẫn nại sao?"
Tay hắn vô tình kéo một đường dài trên cổ.
Máu trên cổ bắt đầu thấm ướt y phục.
Lão nô tài đó như nhìn thấy bầu trời trước mắt sụp đổ xuống gót chân.
A Thất đứng phía dưới cũng không nhìn nổi một màn đẫm máu, lại sợ phát sinh thêm sự tình liền mạo muội lên tiếng:
"Điện hạ.
Người bình tĩnh.
Hoàng thượng ngài ấy.."
Long Dĩ Đàm buông tay, thanh kiếm rời khỏi cổ.
Trần công công như tìm thấy dương quang, cũng chẳng mấy bận tâm đến việc tiếp chỉ hay không của Cao Vương hắn, chỉ kịp hành lễ rồi rút nhanh ra ngoài.
Lúc này, nơi thảo nguyên xa xôi kia vẫn đầy tiếng nói cười.
Bách Quốc vốn không phải là nước mạnh, xét về mọi mặt đều không bằng Chấn Thiên quốc.
Có điều bách tính ở Bách Quốc lại cực kì đặc biệt.
Nếu là nam nhân từ nhỏ sẽ được học võ nghệ, thân thủ càng nhanh càng tốt, biết cưỡi ngựa, biết bắn cung.
Nữ nhân dĩ nhiên không giống nam nhân bọn họ.
Nhưng suy đến cùng ai nấy đều có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Bách Quốc vốn là chốn thảo nguyên hoang dã, quanh năm đều tràn ngập tiếng cười lại vô cùng yên bình.
Mấy năm khói lửa cùng nước lớn như Chấn Thiên Quốc không thắng mà cũng không hẳn là bại.
Thời gian đó đối với Chấn Thiên quốc cũng không phải dễ dàng nên khi nhận thành ý hòa thân liền nhanh chóng chấp nhận.
A Nhị Na công chúa là công