Viện quân đã đến nhanh chóng bao quanh toàn cảnh, nơi cổng thành lần nữa biến thành một trận chiến đầy ác liệt, bất đắc dĩ trở thành chiến trường với đống đổ nát.
Hồ Thúy Nhã được bảo vệ chặt chẽ, Dụ Quyên quan sát toàn cục, liền nhìn thấy Dung Y cùng Tư Dũ đang đứng một góc âm thầm nhìn nàng.
Mà thái độ của Tư Dũ lúc này chính là bảo nàng đánh, nàng thắng liền có thể rút lui an toàn, nếu nàng chiến bại thì đường lui của nàng chính là cửa tử.
Kỳ thật với một vị tướng quân chinh chiến sa trường như nàng hoàn toàn không thể nói là không có cơ hội chiến thắng, nhưng vượt qua được trận này nếu nàng may mắn sống sót e là sống không bằng chết.
Dụ Quyên cũng không còn quan tâm nhiều nữa, nàng liều mình muốn tranh giành cơ hội thoát thân hiếm có này.
Viện quân của triều đình sắp xếp thế trận vô cùng chặt chẽ, cơ hồ là dồn toàn lực truy bắt nàng đến cùng.
Vài toán binh lính dùng tiễn phục kích ở phía sau lưng nàng, những người còn lại mang kiếm bao quanh lấy Dụ Quyên cùng Điệp Hắc Môn.
Kẽ hở gần như là không có!
Dụ Quyên là nữ nhi nhà tướng, từ nhỏ đã cùng phụ thân đọc các loại sách về bày binh bố trận, lớn hơn một chút thì ngồi bên cạnh nghe phụ thân cùng ca ca đàm luận binh thư, đợi đến khi nàng có thể am hiểu chiến trận thì ca ca không còn, phụ thân cũng mất đi.
Thời gian không còn hai người bên cạnh, mỗi khi mẫu thân nhớ đến phụ thân sẽ kể cho nàng nghe chuyện lão tướng quân năm xưa đã từng oanh liệt thế nào, từng liều mình đột kích vòng vây hộ giá cho tiên hoàng thế nào.
Nàng muốn giống như phụ thân, muốn oanh oanh liệt liệt đánh với kẻ thù, muốn tìm con đường sống từ cửa tử vốn đang rất gần nàng.
Mối thù gia tộc nàng vẫn chưa báo, đó là lý do duy nhất mà nàng phải tồn tại.
Đó cũng là lý do mà nàng bắt buộc phải sống!
Nàng nhất định phải thoát được vòng vây, trước khi mà cẩm y vệ Liêu Nhiệm đến!
Hiệu lệnh "Đánh" từ Diệp tướng quân, thủ lĩnh của cấm vệ quân vừa xuất ra, tứ phía liền vung đao đánh về phía nàng.
Dụ Quyên giương kiếm mạnh mẽ dứt khoát chống trả.
Từng đợt bụi trong phút chốc giữa biển người mà bay cao ngút trời làm mắt người khó phân biệt thật giả, máu tươi hòa trong gió cát rơi trên nền đất thành tiếng.
Âm thanh "leng keng" của tiếng vũ khí va vào nhau, tiếng xé rách cả lớp áo giáp thành hình vết thương in lên da thịt cũng nổi lên.
Dụ Quyên trong thế vừa thủ vừa công, quá nhiều mũi kiếm cứ chồng chất tiến đến bên nàng, trong thời khắc một đường kiếm suýt đi qua yết hầu của nàng, Khương Hàn đã lao đến, dùng bảo kiếm của mình thành công cản được mũi kiếm ấy, sau đó lập tức lấy mạng hắn, nhanh chóng cứu nguy cho chủ nhân của mình.
Dụ Quyên lùi về phía sau mấy bước, Tiết Khiêm, A Vân, Khương Hàn, A Sứ đều đồng thời bao vây sát người Dụ Quyên, sắc mặt của Điệp Hắc Môn dần trở nên đáng sợ.
Trên nền đất là lớp người của hoàng gia đã mất mạng, trên người Điệp Hắc Môn bấy giờ thương tích dần xuất hiện, máu chảy mỗi lúc một nhiều mà trận chiến này cơ bản chỉ là mới bắt đầu.
Gian nan vô cùng!
Tinh binh của triều đình dù bị thiệt hại vẫn trong thế bao vây lấy Điệp Hắc Môn, tất cả đều hướng mũi kiếm vào nhóm người đứng bên trong.
Hết lớp này ngã xuống lại có lớp người mới tiến lên, lỗ hổng lại lần nữa được lấp đầy, Dụ Quyên đánh mắt nhìn một lượt vòng tròn người quanh mình mà không thể tìm thấy được lối ra.
Trong phút chốc nàng có chút hụt hẫng, thêm chút lo lắng, mà hơn nữa là lo sợ thể lực của Điệp Hắc Môn không thể gắng gượng đến thời khắc rút lui toàn bộ.
Trong lòng nàng, hơn cả lớp người bao lấy mình ngoài kia, lâng lâng nhiều nỗi lo âu, sóng trong lòng nàng đã cao hơn cả biển cả mênh mông.
Dụ Quyên nhìn những người thường ngày vẫn gọi mình một tiếng "Chủ nhân" dù cả người đầy vết thương vẫn bảo hộ nàng chu toàn, bất giác có chút đau lòng.
Nàng không muốn mất đi người thân lần nữa, âm thầm hỏi bọn họ
"Đánh tiếp không?"
"Đánh!"
Dụ Quyên không bất ngờ trước đáp án này, mà nàng bất ngờ vì tất cả bọn họ đều đồng thanh đáp lời nàng.
Một lời "đánh" của bọn họ cho nàng cảm giác yên tâm vô cùng, tựa như cho dù thuộc hạ sắp chết cũng sẽ tìm đường sống cho chủ nhân vậy!
Dụ Quyên đem toàn bộ phẫn uất tiếp tục đối diện với truy binh của triều đình, trận chiến trong phút chốc ngưng nghỉ lại bắt đầu.
Lần này vẫn có người bị thương, vẫn có người mất mạng, thể lực Điệp Hắc Môn vẫn có thể duy trì ổn, trong lòng nàng cũng trút được chút tâm tư, toàn lực đối phó với bọn họ.
A Sứ cùng Khương Hàn đánh một bên, Tiết Khiêm hỗ trợ A Vân đang bị trọng thương, Dụ Quyên càng cật lực hơn nữa khi mà tinh binh triều đình không ngừng tấn công nàng.
"Lưỡng bại câu thương" nhưng không có ý dừng lại!
Điệp Hắc Môn bị truy binh lấy số lượng đông mà áp đảo, không thể tiến công lên phía trước.
Diệp tướng quân phất tay, mi tâm nối chặt, ra lệnh cho nhóm tiễn binh chuẩn bị.
Dụ Quyên chỉ kịp nghe một loạt tiếng "Vút" vang lên, hàng chục mũi tên sắc mọn theo chủ ý bay thẳng đến vị trí của nàng.
Hai tay Dụ Quyên mỏi nhừ, tựa như sắp không thể động kiếm được nữa, nhưng nàng vẫn cố sức nén lại nó.
Miệng vết thương từ lần giao chiến vừa rồi theo chuyển động của nàng mà hở ra, máu đỏ thấm ướt y phục.
Cả người Dụ Quyên đau đớn, nhưng bất luận sức cùng lực kiệt nàng vẫn muốn chiến thắng trận này.
Dụ Quyên trong biển cung tên mà múa kiếm xé toạc bầu trời đầy mũi nhọn này.
Điệp Hắc Môn cũng cố hết sức tránh tên.
A Sứ chịu cơn đau từ mũi tên truyền đến hông mình, thiếu niên trẻ tuổi thường ngày