Vương thượng như không thể tin nổi vào tai mình, Chấn Thiên quốc truy tìm lâu như thế, trải qua mấy đợt gió tanh mưa máu vẫn không thể bắt được nàng.
Thế mà giờ đây, Dụ Quyên lại ngồi trước đại điện diện kiến người.
Vương thượng quét ánh mắt lạnh lẽo lên người nàng, trong thân tâm tràn ngập rất nhiều câu hỏi khó hiểu.
Dụ Quyên bây giờ là một kẻ phản quốc, không chốn dung thân, lợi dụng mối quan hệ phức tạp giữa hai nước mới lẩn trốn sang vương quốc.
Nhưng nếu mọi việc không như thế, thủ đoạn Chấn Thiên quốc mấy năm nay đều khiến người ta không thể tin được.
Khó trách vương thượng lại không mấy tin tưởng nàng.
"Ngươi vì sao lại trở thành tội đồ?"
Dụ Quyên lập tức trả lời:
"Tiểu nữ cùng hoàng thất có món nợ gia tộc sâu sắc!"
"Nhưng trẫm không tin ngươi.
Ngươi nói, nếu Chấn Thiên quốc dùng ngươi như một con cờ, cài ngươi vào Nhĩ Lạp, ngươi nói xem có bao nhiêu sóng gió ngươi sẽ gây nên đây?"
Dụ Quyên cũng hiểu ý người, mấy năm nay người Chấn Thiên quốc đúng là chèn ép người khác có phần hơi quá đáng.
Nàng cũng không vội biện bạch bản thân trong sạch, chỉ đơn giản hỏi lại vương thượng.
"Tiểu nữ từng là tướng quân, vinh quang gia tộc đời đời hiển hách.
Há có thể chấp nhận loại việc khiến gia môn bại hoại như thế?"
Thấy ánh mắt vương thượng càng chăm chú, nàng tiếp tục thành khẩn nói:
"Nếu Chấn Thiên quốc thực sự có ý như lời người nói, có lẽ giờ này người đứng ở đây không thể nào là tiểu nữ được.
Vì nếu chiến loạn xảy ra, ai sẽ là người cầm quân, trong khi tiểu nữ là người hiểu rõ tình hình biên cương Nhĩ Lạp nhất?"
Vương thượng tựa như nghe được đáp án mà mình mong muốn, người liền ha ha cười lớn, tay phải càng ôm chặt Nguyên quý phi ngồi bên cạnh.
"Trẫm từng bàn chuyện Dụ tướng quân làm phản với Nguyên quý phi.
Quý phi của trẫm bảo, khi nàng ấy gả đến đây cho ta, ngươi còn chưa ra đời.
Không ngờ vật đổi sao dời, ngươi cuối cùng lại trở thành người cứu mạng nàng ấy.
Ngươi nói xem đây có phải là duyên phận không?"
Dụ Quyên cúi người, hai tay ôm quyền, nàng nói:
"Tiểu nữ thật sự có phúc."
"Nàng ấy và mẫu thân ngươi trước đây có thể xem là bằng hữu tốt.
Nguyên quý phi của trẫm vẫn còn giữ lại túi thơm mẫu thân ngươi tặng ngày xuất giá."
Ánh mắt Dụ Quyên không thể tin nổi nhìn Nguyên quý phi, một tầng nước trong mắt nàng khẽ động.
Từ khi bị truy đuổi đến nay, nàng chưa từng nghe người nào kể chuyện về mẫu thân nàng nhiều đến như thế.
Chút yếu đuối trong lòng nàng lập tức bị người khác đánh vào, cảm giác nhói buốt ở tim chợt vang lên.
Nhưng nàng lại rất muốn tiếp tục nghe, nàng vẫn muốn tiếp tục nghe người khác kể về những mẫu chuyện nàng chưa từng biết về mẫu thân nàng.
Nàng nghe vương thượng tiếp tục nói:
"Cho nên nếu ngươi nguyện ý, trẫm liền phong ngươi trở thành nghĩa nữ của trẫm, ban tước hiệu Thạch Anh công chúa, để Nguyên quý phi thay khuê mật năm xưa chiếu cố ngươi vậy!"
Nguyên quý phi vui mừng ra mặt.
Cô nương này càng lớn lại càng có nét giống với Dụ phu nhân ngày xưa, khác ở chỗ cố nhân của bà không biết cầm kiếm, còn cô nương này thậm chí có thể ra trận xông pha.
Nhưng chính chí khí, nghĩa hiệp, cùng phong thái mạnh mẽ kia khiến bà không ngừng mong nhớ.
Thấy nàng như thế liền nhanh chóng giục:
"Nha đầu ngươi còn không biết tạ ơn vương thượng!"
Dụ Quyên như được thức tỉnh, nàng vui mừng, nụ cười trên môi nở rộ, trông vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương, hệt như chú mèo sau bao lần chạy trốn cuối cùng cũng có người bảo vệ nó, cho nó chỗ ăn, cho nó chỗ ngủ.
Sóng nước trong đáy mắt tuôn ra, nàng quỳ gối, cúi đầu hô:
"Tạ ơn vương thượng, tạ ơn nương nương!"
Vương thượng cũng bị nàng làm cho buồn cười, liền gật gù mấy cái rồi thuận miệng trêu chọc nàng:
"Ngươi cũng nên học cách xưng hô chứ nhỉ? Ngày mai ta công bố chuyện này trước triều, lẽ nào ngươi vẫn gọi là vương thượng, nương nương sao?"
Dụ Quyên bất ngờ, Nguyên quý phi cũng không nén được kinh ngạc.
"Vương thượng, người quyết định chuyện này như thế..
Có phải là hơi vội không?"
"Không vội, không vội.
Ái phi của ta thích là được."
Nguyên quý phi không nói gì nữa, mỉm cười nhìn vương thượng.
Dụ Quyên cũng không thể tin mọi chuyện lại có thể thành công như thế, con đường báo thù này của nàng có thể xem là bắt đầu thuận lợi.
Dụ Quyên bất giác nắm chặt tay mình, trước mắt mình lại hiện lên dáng vẻ đáng hận của Hoàng thượng Chấn Thiên..
Sau khi bóng dáng Dụ Quyên rời khỏi, Nguyên quý phi không còn nét mặt vui vẻ như khi có nàng.
Bà trầm ngâm hồi lâu, sau đó nhìn vương thượng có chút áy náy nói:
"Khi ta nghe nó nói nó là Dụ Quyên, ta nhìn thấy dáng vẻ cô độc của nó.
Chàng biết không, ta thấy nó giống ta ngày xưa lắm.
Nó cô đơn, lẻ loi, tứ cố vô thân, không nơi nương tựa."
Vương thượng ở bên cạnh nghe bà tiếp tục nói
"Ta có chút động lòng với nó.
Sau đó ta lại nhớ đến khuê mật của ta.
Vương thượng, trong khắc đó ta đã muốn bao bọc nó rồi.
Nhưng..
Ta sợ ta làm như thế hình như là sai rồi."
"Vì trong mắt nó..
Chứa đầy thù hận."
"Ta sợ nó sẽ lợi dụng chàng, lợi dụng địa vị mà chàng cho nó, rồi nó sẽ.."
Lời chưa nói xong, bên môi Nguyên quý phi đã có một ngón tay chặn lại.
Bà không nói nữa, ánh mắt bối rối nhìn vương thượng.
Người xoa xoa bàn tay bà, sau đó nói:
"Nguyên Nhi, nàng biết không, thù hận là thứ đáng sợ nhất trên đời này."
"Nhưng người có thù ắt có tình.
Nếu nó là kẻ vô tình sẽ không bị hoàng thất khiến cho tâm can đảo lộn như thế..
Nguyên tắc của ta chính là dùng người không nghi, nghi người không dùng."
"Vương quốc chúng ta không lớn như Chấn Thiên, nhưng chúng ta có lòng hơn bọn họ nhiều.
Ta tin nó nhất định sẽ cảm nhận được chân tình của chúng ta, cũng tin nó rồi sẽ xem nàng như mẫu thân của nó.
Ngày mai trên triều đường, tự ta có cách khiến chúng thần tin phục."
Vương thượng ngừng một chốc, rồi tiếp tục:
"Ta biết thù hận của nó không cách nào gỡ được, nhưng ta tin nó sẽ không khiến Nhĩ Lạp rơi vào đường cùng vì lòng riêng đâu.
Tốt xấu gì nó cũng từng là tướng quân."
Nguyên quý phi hiểu ý người, Dụ Quyên tốt xấu gì cũng từng là tướng quân.
Từng gieo mình trên bãi chiến trường, từng đứng thủ trên thành cao, từng che chắn cho bách tính.
Là tướng quân, nàng ấy nhất định hiểu rõ cốt cách một vị tướng mà yêu thương bách tính của mình.
Vậy nên, vương thượng liều lĩnh tin tưởng vào nàng, tin nàng sẽ không khiến cho họ thất vọng.
"Chàng thật tốt!"
Vương thượng mỉm cười nhìn Nguyên quý phi.
Thoáng chốc một đoạn thanh xuân bùng cháy hiện lên trong tâm trí người.
Người như nhìn thấy thiếu nữ tuổi xuân xanh lần đầu đến một đất nước xa lạ trở