Nàng không cách nào buông bỏ chuyện này khỏi đầu mình, lén lút gửi thư đến cho khách trọ bảo Điệp Hắc Môn điều tra chuyện này.
Ngày hôm sau Khương Hàn gửi thư đến..
Vương quốc Nhĩ Lạp từ xưa có mối quan hệ rất tốt với Bách quốc.
Chuyện này không ai không biết, bởi thế nên từ nhỏ tiểu công chúa của Bách Quốc đã có cơ duyên quen biết với vương tử Nhĩ Lạp.
Hai người từ nhỏ rất thích quấn lấy nhau, quan hệ vô cùng tốt đẹp.
Vương tử Hạc Hiên tuổi trẻ tài cao, dung mạo tuấn tú, phong thái ung dung, thiên hạ khó bì.
Công chúa A Nhị Na xinh đẹp tuyệt thế, am hiểu tài nghệ, lại hiểu đạo lễ đối nhân xử thế.
Hai người được đánh giá là một cặp trời sinh.
Nhưng thế sự khó đoán, vì muốn ngừng chiến sự hai nước.
Bách Quốc chỉ đành gả công chúa A Nhị Na cho vương gia của Chấn Thiên quốc.
Vương tử Hạc Hiên sau khi biết chuyện trong lòng đau khổ tột cùng, ngày hắn mang theo sính lễ đến Bách quốc mới hay biết tiểu công chúa đang trên đường đến Chấn Thiên quốc.
Kể từ đó, vương tử Hạc Hiên cũng theo nàng đến Chấn Thiên quốc, ngày nàng xuất giá hắn đứng ở phương xa chúc phúc cho nàng, nhưng thù hận đối với Hoàng đế đương nhiệm chưa từng thuyên giảm.
Chả trách hắn lại muốn cứu mạng nàng đến như thế.
Thạch Anh công chúa vo mảnh giấy lại, dùng một ngọn lửa nó thiêu đốt nó.
Hóa ra hắn cũng có lòng riêng, hắn cũng là vì tình riêng mới lao tâm khổ tứ đến thế.
Thạch Anh công chúa nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, nàng hắng giọng, thay đổi sắc mặt, an nhàn thưởng trà mới của mình.
Một cung nữ đứng ở bên ngoài phòng, lễ phép mời nàng đến cung điện của Nguyên quý phi trò chuyện.
Nàng cũng không có ý kiến gì khác, khoác thêm áo choàng rồi theo cung nữ đến nơi.
Hình ảnh Nguyên quý phi đang ngồi ở bàn trà cùng một nam nhân trẻ tuổi đàm đạo đập vào mắt nàng.
Đến rồi! Vương tử Hạc Hiên, người kế nhiệm Vương quốc Nhĩ Lạp trở về rồi.
Thạch Anh công chúa đón chừng hắn vẫn chưa biết thân phận hiện tại của nàng, bản thân cũng bày ra dáng vẻ chẳng biết hắn là ai mà thận trọng hành lễ.
Nguyên quý phi thấy nàng đến thì vui vẻ để hai người bắt chuyện.
Cả nàng cùng Tư Dũ kia đều cố che đi sự mập mờ giữa họ, cũng rất lễ mạo nói chuyện.
"Nhi thần đến thỉnh an mẫu phi cũng đã khá lâu rồi.
Mẫu phi cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Không biết Thạch Anh công chúa có muốn cùng ta đi dạo một vòng không?"
Hắn nhướng mày nhìn nàng, nàng cũng không do dự lập tức đồng ý.
Dẫu sao trong lòng cả hai đều có lời muốn nói với nhau.
Đợi đến khi bóng dáng cung điện của Nguyên quý phi đã khuất xa, Tư Dũ liền lên tiếng:
"Ta thật không ngờ bản lĩnh của cô lại lớn đến thế này?"
Thạch Anh công chúa cũng không khách khí chất vấn ngược lại.
"Ta cũng không ngờ lại có phúc phận được quen biết Vương tử Hạc Hiên lâu đến thế? Ta còn nghĩ làm vương tử một vương quốc có gì khiến ngài không an phận, chạy đi làm người giang hồ làm loạn khắp nơi.
Hóa ra vì ý trung nhân trong lòng đã không còn nữa..
cũng không đợi được Vương tử đây đến trao sính lễ!"
Nói rồi nàng lại thản nhiên đón nhận ánh mắt tràn đầy sát khí của Hạc Hiên.
Thạch Anh công chúa không hề sợ hãi, ngược lại còn rất hưởng thụ cảm giác này của hắn.
"Vương tử không đợi ở đó lấy đầu cẩu hoàng đế đã chạy về đây rồi.
Chắc hẳn là phe cánh thái tử mà vương tử dung túng đã không thể động đến Nhiếp Chính vương rồi nhỉ?"
Thạch Anh công chúa nàng trước kia đối với những thế lực này hoàn toàn không hề rõ ràng.
Nhưng nàng biết phe cánh thái tử có đông thế nào cũng không thể qua được mắt của Long Dĩ Đàm, huống hồ Long Dĩ Đàm ở triều đình lâu như thế, phe cánh sớm đã được gây dựng vững chắc cả rồi.
Trong thư Khương Hàn có nói với nàng thời gian gần đây thấy hắn thường xuyên xuất hiện tại tửu lầu bật nhất kinh thành.
Hạc Hiên vốn là vương tử một nước, nếu có bí mật xuất hiện sao lại phải khoa trương như thế, nếu không phải hắn sớm đã cấu kết với phe cánh thái tử cũng không cần đến nơi như thế gặp Long Phúc.
"Ngươi biết cũng khá nhiều nhỉ?"
Thạch Anh công chúa nhếch môi nhìn hắn, cả người nàng sớm không còn sự nhếch nhác đáng thương như trước đây.
Nàng biết thân phận này chính là tấm lá chắn vững chắc của nàng hiện tại.
Hạc Hiên sẽ không thể tố cáo nàng hay gây bất cứ điều gì bất lợi với nàng, nếu hắn không muốn phụ vương sẽ phanh thây hắn vì dám cấu kết với thái tử Chấn Thiên quốc.
Đối diện với một người mà trước kia nàng luôn cảm giác lo lắng vì hắn hiểu rõ nàng, bây giờ nàng lại không còn cảm giác đó nữa, cả người toát ra thứ khí chất bức người.
Thạch Anh công chúa nói từng chữ, từng câu đều vô cùng chậm rãi, mạch lạc, tựa như lo sợ hắn không thể nhớ rõ lời nàng.
"Vương tử Hạc Hiên, ngươi tốt nhất đừng làm thêm trò gì ngu xuẩn nữa.
Ngươi muốn lấy đầu cẩu hoàng đế ta mặc kệ ngươi, vì ta và ngươi ít ra còn có chung mục đích."
Nàng bước đến một bước, đứng gần hơn với hắn, đối diện với tầm mắt đang bùng bùng lửa giận của hắn, tiếp tục nói:
"Nhưng nếu ngươi cố chấp động tới chàng ấy, ta nhất định không tiếc ngọc nát đá tan, bồi cùng ngươi chơi trò vui đến cuối cùng."
Vương tử Hạc Hiên thoáng chút ngẩn ra với lời nàng nói, sau đó lại nhếch môi cười, giọng theo sự kìm nén mà cũng khàn lại
"Ha, ngươi đúng là thay đổi rồi rồi.
Nhưng bổn vương tử muốn động tới ai, ngươi nghĩ ngươi cản được ta?"
"Ta không cần cản tới ngươi.
Ta từng làm tướng trong triều ta đương nhiên biết, thái tử mà ngươi lợi dụng kia là