(Nửa tháng sau)
Ngày nàng chính thức hòa thân cùng Chấn Thiên quốc cuối cùng cũng đến, quãng thời gian này đối với nàng chưa hề dễ dàng gì.
Dụ Quyên vẫn đêm đêm mơ thấy hình ảnh Dụ gia bị huyết tẩy, nàng ghi nhớ rất rõ những gương mặt chìm trong máu lửa đêm ấy.
Nàng nhận ra chính mình phải quay về những tháng ngày toan tính, báo thù.
Chợt cảm thấy trong lòng dường như rất luyến tiếc sự bình yên của vương quốc Nhĩ Lạp nơi đây.
"Công chúa, sắp lên đường rồi ạ."
Thanh Anh công chúa thất thần trước gương bỗng bừng tỉnh, nhìn lại chính mình trong gương, nàng cố trấn an mình bằng nụ cười nhẹ
"Được, ta biết rồi."
Tiểu nha đầu lui ra khỏi cung điện, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho nàng.
Hoàng cung vương quốc được trang hoàng chỉnh chu, nơi đâu cũng là sắc đỏ khiến nàng có chút hoa mắt.
Nàng mang hỷ phục của Nhĩ Lạp, son phấn tô điểm thêm nét yêu kiều vốn có, gấm góc lụa là được thêu tinh xảo từng chi tiết một.
Đội mũ che đầu lại, nàng chính thức trở thành tân nương trong đời mình.
Đợi đến khi có người hầu hạ nàng bái kiến phụ mẫu rời khỏi, bên trong chiếc kiệu hoa, Dụ Quyên chỉ đành tự mình lau đi giọt lệ đang vương.
Hóa ra cảm giác trở thành thê tử của một kẻ xa lạ chính là như thế này, đau đớn, bi ai, hụt hẫng, nhưng chỉ đành lặng lẽ chịu đựng.
Đoàn người của vương quốc đi trong sự chúc phúc của bá tánh khắp nẻo đường.
Kiệu hoa của nàng đi đến đâu, đều có người bái lạy bên đường đến đó.
Đối với họ, nàng là vị công chúa lương thiện nhất, sẵn sàng hy sinh vì đại cuộc nhất.
Đối với họ, nàng sẵn sàng vì bình yên hai nước, vì khói bếp ửng hồng, tự mình phụ bạc đi hạnh phúc đời nữ nhân, lên kiệu hoa, gả cho một kẻ xa xôi, chưa từng quen biết.
Trong lòng nàng ít ra an ủi lắm, vì nàng nhìn thấy hạnh phúc mà con dân muôn họ ngày nay có được chẳng hề dễ dàng.
Dẫu sao cũng chính là nàng đã đánh đổi vì điều đó.
Cũng có lẽ là vì, đã từng rất lâu rồi nàng mới cảm nhận được niềm tin tưởng mà bách tính dành cho mình, hồi ức của những năm tháng trước, một thuở huy hoàng binh đao loạn lạc từng chút từng chút như sống dậy.
Trải qua hai ngày vất vả lên đường, kiệu hoa của công chúa vương quốc Nhĩ Lạp cuối cùng cũng đến được biên giới Chấn Thiên quốc.
Dụ Quyên mở nhẹ cánh cửa sổ, qua lớp che phủ mờ ảo của mạng che đầu, nàng nhận ra đây là ngoại ô nơi nàng và nam nhân nàng yêu thương nhất đoạn tuyệt với nhau.
Khuôn miệng nàng không mấy vui vẻ nhoẻn lên, gượng cười..
Thật sự rất khó!
Tối nay lại thêm một đêm tá túc quán trọ, có chăng khác biệt chính là lần này có thêm binh lính tướng sĩ Chấn Thiên quốc hộ tống nàng.
Dụ Quyên nhận ra người đi đầu là thủ lĩnh đương nhiệm của Thiền Uy quân, một trong những vị tướng do chính nàng dạy dỗ nên.
Nhưng hiển nhiên một điều, hắn sẽ không thể biết được vị tướng quân mà hắn luôn tôn trọng đang ở gần hắn đến như thế.
Dụ Quyên vẫn luôn cẩn trọng che giấu thân phận của mình, suốt dọc đường nàng chỉ nói chuyện với hai người thân cận nhất, một trong hai người là thị vệ riêng của nàng, không ai khác chính là Khương Hàn, người còn lại dĩ nhiên chính là Tiết Khiêm.
Đến chiều muộn ngày hôm sau, nàng mới đến thành Kim Kê, được đích thân Thái sư tiếp đón hộ tống vào cung.
Dụ Quyên ngồi bên trong kiệu hoa, cảm giác của nàng có chút quen thuộc cũng có chút lạ lẫm.
Nàng hé mở cửa, nheo ánh nhìn ra ngoài, cảm giác phố thị phồn hoa của Chấn Thiên quốc vẫn chưa hề thay đổi.
Người qua lại vẫn đông như thế, cũng có thể là đông hơn mọi ngày.
Tất cả mọi người đều chăm chú ngắm nhìn kiệu hoa của tân nương đến từ vương quốc Nhĩ Lạp sẽ trở thành trắc phi của Thái tử điện hạ đương triều.
Lồng đèn đỏ được treo khắp mọi nơi, người người hô vang danh hiệu Thạch Anh công chúa, nàng nghe lại có chút..
Chóng mặt.
Kiệu hoa dừng trước cửa hoàng cung, nàng đượ hầu hạ xuống kiệu.
Kỳ thực, nàng vốn là tiểu thư gia tộc đình đám, nhưng từ nhỏ nàng không phải là người thấu hiểu lễ nghi của hoàng cung này.
Nàng thích cảm giác thoải mái trên yên ngựa, thích sự tiêu sái khi cầm cung tên, cũng thích sự anh dũng khi mặc chiến giáp.
Những lễ nghi rườm rà mà nàng đang hành lễ kia, suy cho cùng đều là thời gian bị Mẫu phi ở Nhĩ Lạp dạy dỗ mới nên.
Công chúa đến từ vương quốc Nhĩ Lạp sau này sẽ trở thành trắc phi của Thái tử điện hạ đương triều, thoạt nhìn ban đầu là người hiểu lễ nghĩa, có quy tắc, có chừng mực.
Trong lòng chư vị thần tử của Chấn Thiên quốc đều rất hài lòng, họ cho rằng, nếu có một vị phi tử như thế trong hoàng cung này chính là điềm lành của Chấn Thiên quốc, mong nàng sẽ hiểu đạo nghĩa, dịu dàng ôn nhu như Nhiếp Chính Vương phi.
Dụ Quyên lặng lẽ giấu đi nụ cười gượng của mình, giọng nhẹ như tơ đáp
"Vâng!"
Thạch Anh công chúa đoan trang nhã nhặn theo bước các vị đại thần vào chánh cung diện kiến Nhiếp Chính vương.
Tiết Khiêm hầu hạ bên cạnh nàng, phía sau là Khương Hàn, đi theo sau còn có vài binh lính tinh nhuệ của vương quốc Nhĩ Lạp.
Hỷ phục của nàng tung bay theo từng bước đi nhẹ nhàng kia, tóc nàng lấp ló sau mạng che đầu tung bay trong làn gió mát.
Nàng cảm nhận được áp lực đè nén bên trong cánh cửa kia, hay nói đúng hơn, đó vốn là cảm giác của riêng nàng.
"Chủ nhân, không cần vội.
Có bọn ta ở đây rồi."
Khương Hàn nhận ra sự lo lắng của Dụ Quyên, hắn thấp giọng trấn an chỉ vừa đủ để nàng nghe được.
Dụ Quyên khẽ gật đầu, nàng hít sâu một hơi, lấy lại tư thế của mình, ngẩng cao đầu, từ tốn mà hiên ngang bước đi.
Bóng dáng nam nhân kiêu ngạo ngồi trên vương vị kia thấp thoáng trong tầm mắt nàng.
Nhưng những cái nhìn chăm chú của các vị đại thần nơi đây khiến nàng không thể không bình tĩnh.
Chỉ là bàn tay nàng mỗi lúc lại càng bám chặt vào cánh tay của Tiết Khiêm, Dụ Quyên biết cảm giác này sẽ giết chết nàng, nhưng có những thứ, cho dù nàng dùng cả đời để luyện, cũng chẳng thể nào luyện nổi.
Với nàng, đó chính là cảm giác thấy chàng đứng ở trước mặt mình,