Hết tiết học buổi sáng Chu Phong Thanh xuống nhà ăn một mình, dì ở căn tin thấy cô đi lại bất tiện liền đề nghị cô cứ ngồi ở bàn, dì ấy nhờ người đem qua cho.
Chu Phong Thanh lễ phép nói cảm ơn, sau đó quy quy củ củ mà ăn uống.
Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về thiết lập của nhân vật này, Chu Phong Thanh trong thế giới này, là một người trầm tính hướng nội điển hình, cũng không ra ngoài nhiều, cả ngày chỉ cắm đầu học không thì thời gian rảnh chính là nằm giường bệnh, với nhan sắc này của nguyên chủ vậy mà không nổi trong trường cũng kì lạ, nhưng dù sao thì nhân vật này cũng chỉ để lót nền cho nữ chính sao có thể tả đẹp hơn nữ chính được.
Không những thế còn dùng làm nổi bật hình tượng độc ác của Thẩm Giao Giao.
Vậy cho nên người trong nhà không ai biết nguyên chủ bị bắt nạt ? Ít người biết đến cô nhưng tại sao Thẩm Giao Giao lại biết !!!
Mẹ kiếp! Thế giới rách nát gì đây.
"Ai cho mày ngồi đây, con ma bệnh cũng dám chiếm chỗ " giọng nói chanh chua vang lên.
Một nữ sinh mập mạp dùng ánh mắt nhìn tôm tép nhìn cô.
Ánh mắt Chu Phong Thanh tối đi, nguyên chủ ghét nhất là người khác thương hại cô, nói cô bị bệnh,con chó này dám động đến điều tối kỵ của nguyên chủ.
Chu Phong Thanh dừng bữa cơm trên tay, một tay đút vô túi áo khoác, điệu bộ trông vô hại còn mỉm cười, nhìn cô càng chói mắt càng xinh đẹp.
" Tao khuyên mày, tốt nhất là cút xa tao ra, tao mà giận lên thì phiền lắm đấy " giọng nói như gần như xa vang lên.
Mọi người xung quanh cũng chú ý đến bên này, bọn họ mở to mắt, ôi mẹ ơi nữ thần ở đâu ra thế này Những tiếng nói chuyện to nhỏ vang lên :
" Đẹp thế này sao tôi không biết nhỉ "
" Ôi má ơi, học sinh mới chuyển trường sao !!! "
" Nhìn sống mũi cao này đi, như muốn đâm thẳng vào trái tim tôi vậy "
" Nhưng mà cũng quá xui xẻo rồi, lại thêm một bông hoa bị Lệ bát giới dìm chết "
Tiếng nói xung quanh thì nhiều nhưng cũng không ai dám đứng ra, ba Lệ Hương Hương thuộc hội đồng nhà trường, đến cả giáo viên cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Lệ Hương Hương ngạc nhiên mở to mắt, sao con nhỏ này hôm nay lại gan lớn, dám cãi lại mình.
Bình thường nó sẽ im lặng đi ra chỗ khác.
"Tao lại càng muốn xem thử mày làm gì được tao, đứa tàn tật như mày thì nên chết quách đi sống trên đời làm gì cho lãng phí không khí " giọng nói miệt thị cùng lời lẽ cay độc oang oang khắp cả căn tin
" Bây giờ mày đụng tao một cái, tao liền lăn ra chết, mày dám không ? "
Chu Phong Thanh dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp lời không hề khớp với