Chu Xung Thiên lục lọi tủ một hồi cũng bưng ra mấy nguyên liệu làm mì vằn thắn rõ ràng là cậu ấm nhưng các bước nấu ăn khá thành thục.
" Anh học nấu ăn khi nào đấy " Chu Phong Thanh nằm nhoài ra bàn, ngước mắt nhìn người đang quần quật nấu ăn trong bếp.
Chu Xung Thiên hừ một tiếng rồi nói :"Em là đồ vô tâm ".
Chu Phong Thanh: ???
" Hồi nhỏ em bị bệnh, trong nhà lại không có ai anh đây phải xuống bếp nấu cơm cho em, đôi tay ngọc ngà này làm gì phải động vô mấy thứ đó ".
" Em còn không biết điều, còn cho anh leo cây, tiểu lừa đảo ".
Chu Xung Thiên vừa nói vừa bưng hai bát mì đặt xuống, mùi thơm của nước dùng đập thẳng vào mũi.
Bụng Chu Phong Thanh không tự chủ mà réo lên ộc ộc .
Trong phòng bếp, dưới ánh đèn mờ nho nhỏ, tiếng húp mì sột sột thay nhau vang lên.
Chu Phục Kinh tính xuống bếp lấy nước uống, vừa đi tới liền thấy đèn nhỏ phòng bếp sáng lên, cảnh hai anh em hòa thuận ăn mì ngay trước mắt, bất giác ông nở một nụ cười, còn có cả những vết chân chim hiện lên theo, ông ho một cái rồi nhìn con trai thứ nói : " Ăn đêm mập đấy ".
Hai người ngẩng đầu lên khỏi bát mì, nhìn ông chớp chớp mắt.
Chu Phục Kinh liền nhìn qua con gái, cười hiền từ nói:" Con thì không mập ".
" Ba bất công quá đấy " Chu Xung Thiên phồng má như một con hamster.
" Nhanh đi làm cho ba một bát với " Chu Phục Kinh nói xong liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh con gái, ông hỏi thăm đủ kiểu trên đời.
Chu Xung Thiên vừa bưng bát mì ra liền thấy anh cả đứng ngay cửa bếp.
Chu Nhất Phi :" Mọi người----"
Chu Phong Thanh:...
Chu Phục Kinh:...
Càng đông càng vui.
Chu Xung Thiên:...!lại thêm một người nữa !
Chu Phong Thanh chủ động nói trước :" Anh cả ngồi xuống ăn chung luôn đi "
" Ừm, làm phiền em " Chu Nhất Phi gật đầu, không hề khách sáo nói với Chu Xung Thiên, rồi anh kéo ghế đối diện ba mình ngồi xuống.
Hừ, người ở cuối chuỗi thức ăn thật khổ.
" Không biết còn ai muốn ăn nữa không " tới hết một lượt luôn đi, Chu Xung Thiên nói thầm một câu rồi quay lưng đi nấu mì.
"Mấy cha con làm gì giờ này thế ? " Dạ Tinh Lam xách túi xách bước vào.
Chu Nhất Phi:...
Chu Phong Thanh:...
Chu Phục Kinh:...
Chu Xung Thiên : Được lắm, cả nhà hội tụ luôn rồi.
" Mẹ ăn cơm chưa ? " Chu Phong Thanh ngoan ngoãn hỏi, làm người phải biết thức thời ôm chân kim chủ.
" Mẹ chưa, còn đang định về kiếm gì bỏ bụng đây này " Dạ Tinh Lam bước tới xoa đầu con gái rồi ngồi xuống bên cạnh.
" Lúc đầu chỉ có 2 người bây giờ thì 5 người ngồi ăn luôn rồi, con thật khổ " Chu Xung Thiên bưng mấy bát mì ra rồi ngồi xuống.
" Con trai ngoan học nấu ăn hồi nào thế ? rột rột " Chu Phục Kinh vừa húp mì vừa hỏi, nước dùng thanh mát còn có chút vị chua ngọt tràn đầy khoan miệng rồi chui xuống thực quản, ông làm gì còn dáng vẻ chủ tịch Chu lạnh lùng thường ngày nữa chứ.
" Ba, người vừa đẹp trai vừa thông minh như con, lại có thể bị mấy món đồ ăn này làm khó sao " Chu Xung Thiên đắc ý nói.
Dạ Tinh Lam vừa cắn sợi mì, bà ngẩng đầu lên nhìn Chu Xung Thiên bằng ánh mắt trong suốt mà thành thật : " Ờ, mẹ cũng không ngờ đứa khờ khạo như con cũng có thể nấu ăn ngon như vậy ".
Chu Phong Thanh và Chu Nhất Phi cũng tán thành ý kiến, đồng quan điểm.
Anh/em của họ suốt ngày lông bông như mấy cậu ấm được chiều hư.
Hãy nói với anh là mọi người đang nói xạo đi.
Chu Xung Thiên bất lực, im lặng húp hết nước mì.
Chu Nhất Phi nhìn cả nhà cười cười nói nói mà cảm thấy đáy lòng ấm áp.
Buổi tối đêm muộn không lạnh lẽo, cô độc như mọi khi, bầu không khí khiến những người trưởng thành khác phải ghen tị.
Cơm nước xong xuôi cũng không ngủ được ngay, Chu Phong Thanh về phòng nằm lấy điện thoại ra lướt web một lúc.
Tin nhắn SMS liền bật ra, nội dung kì quái, là của Thời Yên.
[Định vị: Núi Yên Nghĩa]
" cuu7sb tớ vơi9"
"Ở đây đansg sợ láwm "
(không gõ lộn đâu nhé )
Chu Phong Thanh giật mí mắt một cái, cô hơi trầm tư.
Nửa phút sau cô đứng trước bức tường cao lớn ở đằng sau nhà.
Cô muốn đi cổng chính nhưng mà, bên đó gắn camera có vẻ không ổn lắm.
Tính toán một lúc, liền thành thục leo qua bên kia tường.
Biệt thự Chu gia nằm ở trên núi, Chu Phong Thanh chạy xuống chân núi.
Ở phía góc khuất ít ai để ý, có bóng người bước ra, vẫy tay ra hiệu với Chu Phong Thanh lại gần.
Phó Phong Niên kinh ngạc, không phải là không đi được hay sao, từ trước đến giờ đều là giả vờ ?
Chu Phong Thanh vừa bước tới thấy ánh mắt của Phó Phong Niên liền nói :" Đừng hỏi nhiều ".
Nói xong liền cực kì ngầu mà lấy nón bảo hiểm trên chiếc xe máy phân khối lớn cạnh đó, nhanh chóng leo lên xe.
" Nhanh lên đi ".
Phó Phong Niên thấy Chu Phong Thanh gấp gáp như