Chiều cao hai người cũng xấp xỉ nhau, nhưng Yên Chi lại nằm thấp hơn A Manh một cái đầu.
Trong khi cô nằm nghiêng sang một bên để ôm lấy nàng, thì nàng lại nằm ngửa, chẳng dám động đậy.
Dù đều là nữ nhân với nhau, nhưng A Manh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Bởi Hồ tiểu thư là cành vàng lá ngọc, còn nàng ta chỉ là một nô tì nhỏ nhoi, sao dám trèo lên giường ngủ cùng.
A Manh chỉ định nằm một lát thôi, đợi tiểu thư ngủ say sẽ rời đi.
Nhưng hành động tiếp theo của Yên Chi khiến nàng hốt hoảng.
- Tiểu thư à...!Người...!- A Manh giật mình.
Yên Chi mơ hồ nhận ra tay mình đã vô thức chạm vào ngực của người ta rồi.
Nhưng cô vẫn chưa có ý định bỏ ra mà cứ để nguyên vậy rồi ngẫm nghĩ.
Đây thật sự là A Manh muội muội sao? Gương mặt học sinh mà thân hình phụ huynh.
Nàng ấy năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ? Hình như là nhỏ hơn cô một tuổi.
Em chưa mười tám sao?
- Tiểu thư...!Người thích sờ ngực em sao?
Yên Chi vội vã rút tay lại.
Cô nãy giờ đang làm trò gì vậy.
Người ta còn chưa đủ mười tám tuổi mà cô lại đụng chạm đủ thứ thế này rồi.
- Không...!không có...!- Yên Chi nói lắp bắp, hai má bỗng dưng đỏ bừng bừng.
- Nếu tiểu thư thích thì người cứ chạm vào ạ.
- Đang nói cái gì vậy không biết...!Ta...!Không có nhé!
Càng nói, bầu không khí càng trở nên ngại ngùng.
Yên Chi chỉ lỡ chạm vào vòng một cực khủng của Manh muội đã bối rối đến vậy rồi.
Ngay cả nữ nhân cô còn thấy ngại thì huống hồ gì là nam nhân chứ?
Đang không biết làm sao thì đã nghe tiếng ai từ bên ngoài nói vọng vào.
- Tiểu Điệp, ta đến thăm nàng đây.
Xin lỗi vì đến tận chiều mới đến được.
Ta vào nhé?
Giọng nói đó chỉ có thể là Bình Ngọc, vị hôn phu của nữ chính thôi.
Hắn vừa đẩy cửa bước vào, A Manh đã vội vàng ngồi dậy leo xuống giường, đứng nép sang một bên.
Khung cảnh đầy ngượng ngùng này nếu là thời hiện đại dễ khiến người ta hiểu lầm lắm.
May mà hắn cũng không để ý việc hai nữ nhân nằm chung giường.
Yên Chi lật đật ngồi dậy, vẻ mặt đầy bối rối nhìn Bình Ngọc.
Đi theo sau hắn là Kiều Vũ, dáng vẻ khúm núm cúi đầu, tay thì bưng bát cháo nóng hổi đem vào cho cô.
Thay vì có khay đựng bát cho đỡ nóng, Kiều Vũ lại dùng đôi tay trần của mình chạm trực tiếp vào bát sứ.
Nhìn ngón tay đã đỏ hoe hết cả lên, Yên Chi xót xa cho người của mình.
Cô hơi tức giận, khó chịu liếc mắt sang Bình Ngọc.
Còn hắn, vẫn bày ra dáng vẻ dịu dàng đó, ngồi xuống bên mép giường.
- Nàng đã đỡ sốt hơn chưa?
- Huynh không hỏi ta vụ đi kỹ viện sao?
Hắn khẽ cười, rồi dùng bàn tay to lớn của mình xoa đầu cô.
- Ta cũng có nghe nhạc phụ nói rồi.
Nàng chỉ là muốn cho họ cuộc sống tốt hơn nên mới làm vậy thôi.
Ta không trách nàng.
- Thế sao huynh lại cho Kiều Vũ tay không bưng đồ nóng như vậy? Huynh ấy có phạm tội gì đâu? Kiều Vũ, huynh bỏ bát cháo đó xuống đi.
Câu này của cô khiến Bình Ngọc tắt hẳn nụ cười trên môi đi.
Hắn không trả lời ngay mà phải nhìn cô bằng ánh mắt đầy u sầu rồi mới nói:
- Nàng quan tâm hắn đến vậy sao?
- Đổi lại là bất kì ai khác ta cũng đều sẽ vậy thôi.
Kiều Vũ, huynh đưa bát cháo cho ta.
- Nhưng cháo nóng lắm ạ.
- Kiều Vũ lo sợ.
- Cứ kệ đi.
- Tiểu nhân...
Bình Ngọc không chịu được mà đứng lên cầm lấy bát cháo rồi quay về chỗ cũ của mình.
Trong ánh mắt ấy, tức giận có, buồn bã có.
- Thế giờ thì sao?
- Huynh cũng bỏ bát cháo xuống đi.
- Yên Chi mệt mỏi lên tiếng.
Bình Ngọc hụt hẫng bỏ bát cháo lên bàn bên cạnh giường.
Giọng điệu đầy trách móc trong đó:
- Ta không trách nàng.
Đâu có nghĩa là ta cũng không trách người khác? Nàng và ta đã thề non hẹn biển sẽ như đôi uyên ương, chung thủy sắt son với nhau rồi mà.
Họ bảo nàng vì muốn cứu giúp bọn người đó nên mới làm vậy.
Nhưng ngoài kia biết bao nhiêu người nghèo khổ hơn, tại sao nàng phải đích thân vào kỹ viện để làm gì? Chẳng phải bọn người đó đã dùng cách mê hoặc nàng hay sao?
Yên Chi định lên tiếng phản bác thì chợt nhận ra vài chuyện.
Thứ nhất, Bình Ngọc phản ứng như vậy cũng dễ hiểu, thanh mai trúc mã luôn chung thủy với mình giờ lại đi dây dưa với người khác ai mà chẳng giận.
Thứ hai, là do cô suy nghĩ không thấu đáo trong chuyện này.
Là