Nhị công chúa khẽ cười, bế Yên Chi xuống đùi mình, nàng ta thở dài rồi thoải mái nói:
- Ta chỉ đùa chút thôi mà.
Nàng đừng tức giận như vậy chứ?
- Vâng.
Nếu thế thì mong nhị công chúa ra khỏi đây.
- Mặt Yên Chi hầm hầm.
- Ta cũng có việc nên đi trước.
Nàng nên chỉnh chu lại y phục rồi mới ra ngoài.
- Đa tạ nhị công chúa đã nhắc nhở.
Không tiễn.
Cô còn chẳng thèm đứng dậy hành lễ.
Nhị công chúa cũng không nói gì về cách cư xử này của cô.
Đợi nàng ta ra ngoài, A Manh và Hoàng Ân lại từ đâu bước vào phòng làm Yên Chi giật hết cả mình.
- Tiểu thư.
- Ối giời ạ! Hai người...!Hai người mau ra ngoài đi! Ta...!ta phải thay y phục.
Ra ngoài! - Cô hoảng hốt.
- À vâng...!
Hôm nay là cái ngày gì không biết, hết nữ nhân này rồi đến nữ nhân kia đều cứ cư xử với cô như vậy.
Yên Chi tâm trạng rối bời, nghĩ đến chuyện ở phòng tắm ban nãy, làm cô ngượng ngùng trùm kín chăn.
Mặc Uyên và Đình Uyển đâu mất rồi.
Chợt nhớ ra hai người họ, cô liền leo xuống giường, mở tủ ra thay bộ y phục khác.
Còn không quên chạy đến bàn trang điểm cài đại vài cây trâm lên đầu cho ra dáng một vị tiểu thư nhà đài cát.
Yên Chi rón rén bước ra ngoài, vừa nhìn thấy A Manh và Hoàng Ân vẫn đang đứng đợi ở cửa mà liền sốt sắng.
- Hai người...!Hai người mau vào phòng thay bộ y phục khác đi! Bộ này ướt hết rồi! Thay xong rồi thì hẵng ra! Ta phải đi đây!
- Tiểu thư...!
A Manh cùng Hoàng Ân nhìn lại mình, quả đúng là y phục ẩm ướt hết rồi.
Như vậy không ổn chút nào.
Họ ngoan ngoãn để tiểu thư đi, còn mình quay trở lại phòng thay bộ y phục khác.
Yên Chi thấy họ không đuổi theo thì đi chậm lại.
Mới đi được mấy bước đã bắt gặp Mặc Uyên và Đình Uyển đang đứng ở gần chỗ phòng cô.
Cô hớn hở chạy lại.
- Mặc Uyên! Đình Uyển!
- Tiểu thư.
Người dậy rồi sao ạ? Tiểu nhân nhận chỉ đưa tiểu thư đến dùng thiện cùng bệ hạ.
- Mặc Uyên cúi đầu.
- Hả? Ta sao?
- Vâng.
Bệ hạ còn nói là có liên quan đến chuyện tiểu thư nói hôm qua.
- Ta biết rồi.
Vậy chúng ta đi.
- Khoan đã! - Đình Uyển nói.
- Trâm cài tóc của tiểu thư thật qua loa, để tiểu nhân cài lại cho tiểu thư.
- À...!
Ngón tay thon dài của cậu ấy chạm vào búi tóc bồng bềnh của cô.
Khoảng cách thế này, độ chênh lệch chiều cao cũng rất giống với một cặp đôi đang yêu nhau.
Yên Chi chợt nghĩ, mình có phải bị hấp dẫn bởi cả nam lẫn nữ không.
Nếu vậy thì, cô là Bisexual sao? Cứ hễ thấy ai xinh xắn đẹp đẽ, thì trái tim lại tự động khắc ghi bóng hình người ấy.
Đó cũng là lí do tại sao cô dễ dãi cho hot girl trường mượn bài luận văn tốt nghiệp của mình à? Dù đó chỉ là bản nháp không chỉn chu, nhưng chỉ cần sao chép một chút thôi cũng đủ để buộc tội ăn cắp, sao chép ý tưởng rồi.
Giờ cô mới nhớ, trong lúc giằng co, chả phải cô ta đã hỏi "không phải cậu thích tớ sao?".
Đúng là điên rồ thật mà! Hot girl trường tưởng Yên Chi thích mình, nên mới mặt dày đi ăn cắp bài luận văn của cô một cách trắng trợn như vậy à?
Bỏ qua chuyện đó đi, nếu giờ cô có thích nữ nhân, cũng không bao giờ thích cái kiểu lợi dụng người khác như ả.
Nhìn thấy hai gương mặt thánh thiện trước mắt, Yên Chi lại dấy lên cảm giác tội lỗi.
Đình Uyển mỉm cười, nhanh chóng lùi lại sau khi chỉnh trâm cài tóc cho cô xong.
- Tiểu thư, xong rồi ạ.
- Được, chúng ta đi thôi.
Chân cô bỗng bước từng bước đầy nặng nề.
Cô cũng đang lợi dụng chế độ đa phu để nhen nhóm ý định lăng nhăng của mình.
Phải chi, cô là người của thời đại này thì không nói.
Nhưng cô không phải, còn là người hay xung phong