Sau hôm nay, hai người trở về Hồ quận phủ trong tâm trạng đầy u sầu.
Nhưng phải công nhận tính cách của phụ mẫu Bình Ngọc y hệt như hắn vậy, chả khác cái vẹo nào hết.
Quả là nhà gen di truyền mạnh có khác.
Hay do tác giả lười xây dựng nhân vật phụ, nên mới tạo ra hình tượng nhân vật na ná nhau.
Dẫu sao bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cốt truyện harem ngược này.
Trăng vừa mới lên, xe ngựa cũng dừng lại trước phủ.
Yên Chi ngủ thiếp đi từ bao giờ, thế là Bình Ngọc phải bế cô xuống xe rồi đi vào trong.
Hai người định ở lại vương phủ nhưng vì Yên Chi chợt nhớ ra còn ba cái vụ thị tẩm đồ nữa, nếu không về thì thiếp thất của cô sẽ buồn chết mất.
Hôm nay là đến lượt Kiều Vũ đấy.
Nhưng nhắc đến Kiều Vũ cô lại nhớ đến Hoàng Ân.
Hai người nhìn đẹp đôi thật nhưng họ có vẻ không thích nhau.
Đi được mấy bước thì bắt gặp Mặc Uyên cùng những người thiếp khác đang đi ra chuẩn bị đón hai người.
Bình Ngọc không nói gì liền đi đến trước mặt Kiều Vũ rồi giao cô lại.
- Bế quận chúa vào trong phòng nghỉ ngơi đi.
- Vâng.
Kiều Vũ nhanh chóng đỡ cô.
Còn Bình Ngọc dù có hơi tiếc nuối nhưng vẫn dứt khoát rời đi.
Sau chuyện này, mọi người đều nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nếu là bọn họ đã chưa chắc muốn làm vậy đâu.
Nhìn quận chúa vẫn còn đang say giấc trong vòng tay của mình, Kiều Vũ khẽ cười vì hạnh phúc.
Hồ Kiều Vũ, cái họ cuối cùng cũng được thêm vào nhờ cô rồi.
Những vị thiếp thất khác đang nhìn Kiều Vũ bế quận chúa bằng ánh mắt đầy ghen tị.
Họ cũng muốn được gần gũi với thê tử của mình.
- Ta cáo lui trước.
- Được.
Kiều Vũ vừa dứt câu, mọi người liền tránh đường để hai người họ rời đi.
Đến căn phòng mới rộng rãi của mình, huynh ấy nhẹ nhàng để Yên Chi xuống giường, còn không quên đắp chăn cho cô.
Yên Chi mơ màng tỉnh dậy sau một lúc chợp mắt.
Lúc cô nhận ra thì đã phát hiện mình đang nằm trên giường của Kiều Vũ từ bao giờ rồi.
Huynh ấy ngồi bên mép giường, nhìn cô bằng ánh đầy trìu mến.
- Kiều Vũ?
- Quận chúa dậy rồi sao ạ? - Kiều Vũ đứng dậy hành lễ với cô.
- Xin thứ lỗi cho phu tế.
Đích quận phu sau khi bế quận chúa về phủ liền giao lại cho phu tế đưa người vào phòng nghỉ ngơi.
- Là vương tử bế ta vào sảnh lớn rồi gặp huynh.
Sau đó thì huynh tiếp tục bế ta vào phòng à?
- Vâng.
- Ờ ta hiểu rồi.
Mới ngủ dậy nên đầu óc có hơi chậm tiêu chút.
- Cô dùng hai tay xoa xoa hai bên thái dương.
- Thế huynh cũng mau đi ngủ đi.
Yên Chi lười nhác tiếp tục nhắm mắt lại rồi xoay lưng đi ngủ.
Hành động này của cô khiến Kiều Vũ không tài nào đỡ nổi.
- Quận chúa à...!người không thị tẩm sao ạ? - Huynh ấy ấp úng.
- Huynh lên đây, nằm bên cạnh ta.
Yên Chi không xoay người lại, vẫn cứ nằm yên đó mà nói ra câu như vậy, làm Kiều Vũ không khỏi ngạc nhiên.
Thế là được thị tẩm rồi à?
- Vâng.
Kiều Vũ nhanh chóng cởi giày rồi trèo lên giường.
Tâm trạng phấn khích không thôi, ôm theo bao nỗi mơ mộng về một đêm xuân đẹp đẽ.
Kiều Vũ nằm xuống theo lời cô, hồi hộp lên tiếng hỏi tiếp:
- Xong rồi ạ.
Phu tế...!nên làm gì tiếp đây?
- Đắp chăn vào đi, tối lạnh lắm.
- Vâng.
Giờ Kiều Vũ mới dám kéo chăn đắp chung với cô.
Còn Yên Chi vẫn cứ xoay lưng lại với người ta như vậy đấy.
- Ngủ đi.
- Ngủ sao ạ? - Kiều Vũ bối rối hỏi.
- Ừm.
Huynh có vẻ không muốn lắm nhỉ?
- Dạ không ạ.
Phu tế...!ngủ đây.
- Kiều Vũ nằm yên phăng phắc.
- Ngoan.
Nói xong câu đó, cô cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Yên Chi thật sự không sợ Kiều Vũ sẽ làm gì mình, và huynh ấy chắc chắn cũng chả dám