Nhận ra mình đã lỡ lời, Yên Chi bối rối không biết làm gì liền theo bản năng mà rút cả hai tay mình về lại.
- Người thật sự sẽ nạp chúng tiểu nhân làm thiếp sao ạ? Ban nãy người cũng bảo...
- Ta đói rồi chúng ta mau đi ăn đi.
Cô nhanh chóng mở cửa bước ra, lơ câu hỏi của Mặc Uyên.
Sau này, Hồ Tiểu Điệp sẽ sớm được phong lên làm quận chúa.
Bình Ngọc khi thành thân với nàng ta vẫn giữ tước vương tử, nhưng vẫn có thể gọi là đích quận phu.
Thiếp của quận chúa phong làm quý nhân.
Yên Chi không biết nên vui hay nên buồn vì sau này mình sẽ có nhiều anh chồng đẹp trai nữa.
Vẫn cứ thấy lấn cấn chỗ nào ấy.
Người ta nói, tình yêu thật sự chỉ dành cho hai người thôi.
Làm gì có chuyện yêu cùng lúc nhiều người như vậy được.
Hai anh em nhà họ chỉ đơn giản nghĩ chủ tử của mình đang thẹn thùng thôi, chứ không biết rằng cô là đang chột dạ.
Yên Chi vừa đi vừa bấm tay tính.
- Hình như sau này nữ chính có sương sương hơn mười anh chồng thì phải.
Moẹ, mình chỉ cần hai người là đủ rồi.
Cô tự thì thầm với bản thân.
Yên Chi không thích Bình Ngọc cho lắm, không lấy hắn cũng được.
Hai anh em nhà họ lủi thủi theo sau cô đi xuống bếp.
Mọi thứ đã chuẩn bị gọn gàng hết rồi, thức ăn bày ngay trước mặt.
Chắc do ban nãy Yên Chi có dặn trước nên mới chỉn chu được như vậy.
Không lo nghĩ nhiều nữa, cứ ăn trước đi rồi tính.
Tiểu thư đài cát mà dáng vẻ rất thoải mái ngồi xuống ghế, cô vui vẻ mời A Manh cùng hai anh em họ ngồi xuống ăn chung.
- Mọi người mau vào ngồi ăn chung cho vui.
- Nô tì không dám.
- Tiểu nhân không dám.
- Hai anh em đồng thanh.
- Ngồi đi, ta có chuyện muốn nhờ mà.
- Tiểu thư cứ nói đi ạ.
- Ta có một cửa tiệm bán thuốc và vải vóc đúng không? Kinh doanh dạo này thế nào rồi?
- Bẩm, đều rất tốt ạ.
Như mọi khi, vải vóc bán ra lời khá nhiều, còn thuốc bán ra vẫn lỗ.
- A Manh vui vẻ trả lời.
Yên Chi chớp chớp mắt suy nghĩ.
Phải rồi, nữ chính mở tiệm bán thuốc chủ yếu là để bán với giá rẻ cho người nghèo.
Còn tiệm vải vóc kia mới kinh doanh thật sự.
Tiền lời của tiệm vải lúc nào cũng phải bù vào cho khoản lỗ ở tiệm thuốc.
Nữ chính kinh doanh cho vui thôi, chứ nhà cổ vốn dĩ cũng không thiếu gì.
Vả lại, nhờ có tiệm thuốc đó mới giúp nữ chính gặp được hai anh em nhà Trần đẹp trai ngon nghẻ này.
Hôm đó, hai người họ lặn lội từ vùng xa đến kinh thành chỉ để mua thuốc chữa bệnh cho mẹ già.
Nghe danh tiệm thuốc của tiểu thư đã lâu nên mới mò vào.
Đúng lúc gặp Hồ Tiểu Điệp cũng có mặt ở đó, nàng ta nghe chuyện xong còn đích thân đến nơi ấy cứu người.
Nhưng vì đường xa, cộng thêm bệnh tình đã chuyển biến xấu, cuối cùng chẳng giúp ích được gì.
Mẹ hai người qua đời, Tiểu Điệp tốt bụng lo hậu sự cho nhà đó, còn cưu mang cho anh em họ chỗ ăn chỗ ở.
Nhờ sự kiện này nên nữ chính mới hốt được hai cực phẩm.
Và cũng nhờ tài y thuật, tính cách hiền lành tốt bụng, thông minh mưu trí nên nữ chính đã thu hút được rất nhiều người ưu tú giống mình.
Đúng là vừa giỏi vừa tốt bụng lại còn rất xinh đẹp thì xứng đáng có mười người yêu mà.
Nhưng đó chỉ là câu nói khen cho vui thôi.
Chứ người tốt thật sự sẽ không bao giờ đi lăng nhăng khắp nơi đâu.
Nữ chính đối với các nam phụ thì cứ như thánh nữ