Sáng hôm sau, khi người ta đã thức dậy hết thì lúc này, cô mới chịu về phòng mình ngủ.
Còn chẳng quên dặn dò bọn họ cứ nghỉ ngơi giống mình đi.
Vương tử đành phải thượng triều một mình, xin nghỉ bệnh giúp cô.
Nhưng sau khi về phòng, Yên Chi nằm trên giường mà chẳng tài nào ngủ được.
Đầu óc cứ nghĩ đến những lời thật lòng mà mọi người nói tối qua.
Lúc cây bút quay trúng mình, cô đã chơi ăn gian bảo mình là trọng tài nên không cần tham gia thử thách.
Nằm cuộn tròn trong chăn, cô ôm gối đầu, hai mắt mở to, miệng bất giác lên tiếng:
- Người trong lòng mọi người, đều là mình sao? Sao lại thích mình? Mình có tốt lành gì đâu? Tất cả đều tại hào quang nhân vật chính.
Cô tự hỏi rồi tự trả lời.
Phiền thật, chán quá.
Không đi thượng triều thì cô cũng chẳng có việc gì làm.
Yên Chi suy nghĩ một lúc rồi ngồi bật dậy, tự thay một bộ y phục mới gọn gàng hơn.
Không cài trâm, không trang điểm, cứ như vậy mà bước ra ngoài.
- A Manh, Hoàng Ân! - Cô tự gõ đầu mình.
- À quên mất! Họ đang ngủ mà.
Có mỗi mình thức khuya quen rồi ấy.
- Quận chúa có việc gì sao ạ? - Một đám nô tài khác đến hành lễ.
- Không có gì, ta rời phủ một lát.
Bảo mấy tên thị vệ không cần đi theo.
- Vâng.
Quận chúa, Hồ thừa tướng mới sáng sớm đã đưa Nguyên bà bà đến đây ạ.
- Sắp xếp phòng rồi bảo bà ấy nghỉ ngơi đi.
Ngày mai hẵng bắt đầu dạy.
- Vâng.
Cô cầm túi tiền đầy ắp, vác bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ của mình mà đi ra ngoài.
Mọi người trong phố mới sáng sớm thôi mà đã đông vui thế này rồi.
Hình như ai cũng nhận ra cô, đi đâu cũng thấy người chào.
Yên Chi đầu tiên ghé quán ăn, ăn ngon một bữa.
Sau đó là lượn lờ mua này mua kia.
Không biết mọi người thích gì, cứ mua đồ trang sức, trâm cài tóc, túi thơm đủ kiểu.
Cái nào nhét vừa áo thì cô liền mua.
Mới đó thôi đã đầy ắp túi trên người.
- Phải rồi, mình có một tiệm bán vải vóc mà.
Hình như mấy năm nay đều giao cho người trong Hồ phủ.
Ấy chà...!
Cô đang vui vẻ đi lướt qua mấy người, bỗng thấy cổ mình hơi rát rát.
Đằng sau cô, tự nhiên có người hét lên cứ như có ai chết.
Yên Chi xoay người lại, đúng thật là vậy, một tên nam nhân bị trúng tên ngã xuống.
Đám đông bắt đầu hỗn loạn.
Yên Chi chưa kịp hoàn hồn nữa thì đã thấy cổ mình có gì đó sai sai.
Cô đưa tay lên sờ thử,...!Máu! Máu từ cổ Yên Chi chảy ra.
Một nữ nhân từ đâu chạy đến đỡ cô.
- Quận chúa! Người đâu! Mau bắt tên này lại về tra khảo! Ta sẽ đưa quận chúa hồi phủ!
- Tri tướng quân! Tên thích khách này chết rồi ạ!
Mấy tên lính khác từ đâu chạy đến.
Yên Chi thì mặt mày tái mét, dần chìm vào hôn mê.
Nữ nhân đó không nghĩ ngợi gì nữa, liền bế cô lên ngựa thúc chạy về Hồ quận phủ nhanh nhất.
...
Khi cô mở mắt dậy đã thấy một nữ nhân mặc áo giáp sắt đang ngồi bên cạnh chăm sóc mình.
Vương tử cùng thiếp thất của cô thì đứng xếp hàng, nước mắt giàn giụa.
- Quận chúa, người tỉnh rồi sao ạ?
- Cô...!là ai?
- Thần là Tri tướng quân, muội muội của Nan tướng quân.
- Nàng ta quỳ gối xuống sàn hành lễ.
- Không phải bốn năm ngày sau cô mới về