Sáng sớm ngày hôm sau, Yên Chi nửa tỉnh nửa mơ thức dậy.
Định cự quậy một chút mới nhận ra mình bị ai đó ôm lấy.
Quay đầu lại nhìn, hoá ra là Bình Ngọc.
Trông hắn ngủ ngon nhỉ.
Cô không kiêng nể gì, cứ vậy mà đạp phu quân của mình xuống giường.
Một tiếng "bịch" lớn vang lên.
Vương tử vừa tỉnh ngủ đã thấy đau điếng người.
Hắn ôm lưng nhăn nhó mặt mày nhìn người nữ nhân đang nằm trên giường.
Bốn mắt nhìn nhau, Yên Chi cũng không ngại sẽ làm hắn giận.
Ngược lại với thái độ thờ ơ của cô, Bình Ngọc dịu dàng lên tiếng:
- Nàng dậy rồi sao?
- Ờ.
- Yên Chi vẫn nằm đó nhìn chằm chằm vào vương tử, khiến hắn bối rối.
- Giờ cũng muộn rồi...!Ta sẽ sai người đến cáo lỗi với bệ hạ.
Hôm nay, cứ ở phủ chuẩn bị cho hôn sự đã.
- Trang trí hỉ sự cũng trang trí từ bao giờ rồi.
Y phục trang sức cũng có đủ.
Còn chuẩn bị gì nữa? - Cô chống tay gác đầu.
- Ừm...!Thế chúng ta dậy rửa mặt rồi dùng thiện trước đã.
- Ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
- Hả? Chuyện gì? - Vương tử đứng dậy, phủi phủi y phục.
- Xuất thân của Ngọa quý nhân...!
Vương tử cười hiền rồi thở dài đáp lại.
- Thư tín cũng mới được gửi về gần đây.
Thuộc hạ của ta báo lại làng "Ăn Mày" đó đã không còn ai sinh sống nữa rồi.
Ta định dùng thiện xong sẽ nói với nàng, nhưng nàng lại hỏi trước.
- Vậy à?
- Ừm.
- Ta dậy rửa mặt đây.
Cô chậm rãi leo xuống giường rồi mang giày vào.
Các nô tài có lệnh giờ mới dám bước vào hầu hạ quận chúa và đích quận phu.
Sau khi sửa soạn xong, hai người cùng nhau dùng thiện.
Yên Chi hôm nay không ăn nhiều, mới gắp vài miếng thức ăn đã vội vàng bỏ đi.
Đích quận phu cũng không níu lại lâu, còn phải đến phòng thưởng trà ngồi để các thiếp thất thỉnh an.
Yên Chi thì không hiểu sao sáng ra đã đến chỗ Thừa Lãng.
Cô cùng đám gia nhân mới bước đến chỗ chậu cây kiểng gần đó, đã thấy cậu đang ngồi đút cháo cho ông mình ở ngay bậc thềm, bên cạnh chẳng có lấy một người hầu hạ.
Tự dưng quận chúa dừng bước lại, muốn đứng nhìn cậu từ đằng xa xem thế nào.
Từng cử chỉ dịu dàng tỉ mỉ ân cần săn sóc cho người ông đang lú lẫn của mình, làm Yên Chi không khỏi thấy chạnh lòng.
Nhưng nhìn kĩ mới thấy, tay áo của Thừa Lãng bị rách rồi.
Sao cậu ta lại mặc một bộ y phục không chỉnh tề như vậy.
Bỗng một nô tài đi đến gần, quăng một mớ chăn gối ngay trước mặt Thừa Lãng, còn làm giọng hỗn hào:
- Ngọa quý nhân! Chăn gối của ông người bẩn rồi, người tự giặt đi! Nô tài không có nghĩa vụ phải hầu hạ thêm ông của người!
Thừa Lãng không lộ ra vẻ mặt tức giận gì, vẫn điềm tĩnh đút cháo cho ông, giọng nói đầy nhẹ nhàng cất lên khiến Yên Chi phải thấy xót xa thay:
- Ngươi đến phòng thưởng trà nói với đích quận phu một tiếng.
Ông ta đang bị bệnh cần người chăm sóc nên ta không đến thỉnh an người được.
- Người không đi cũng có sao đâu? Đích quận phu cũng chẳng thèm để tâm đến quý nhân làm gì.
Tên nô tài đó nói bằng giọng mỉa mai.
Trong khi Thừa Lãng vẫn ngồi đó, không hề có bất cứ phản kháng nào.
Yên Chi nhớ đến hôm đó, cô đã không đến phòng của cậu, mà lại chạy đi tìm Đình Uyển và Hoàng Dĩ.
Có lẽ vì vậy mà cậu bị người hầu kẻ hạ đè đầu cưỡi