- Thôi để lên thượng triều đi rồi tính.
Nghe cứ nhức nhức cái đầu.
Quận chúa nói như vậy, bọn họ liền im lặng không lên tiếng nữa.
Nhưng được một lúc, cô bỗng nhận ra gì đó liền quay sang hỏi Bình Ngọc:
- Mà nếu như bệ hạ có ý thăm dò bọn đạo tặc kia, thì liên quan gì đến ta?
- Nàng là người hoàng thất, địa vị quyền lực lớn mạnh vô cùng.
Nếu giết được nàng cũng là chuyện tốt với chúng.
Hơn nữa, bệ hạ là đang muốn nàng lập công.
Để quan lại trong triều bớt dị nghị.
- Đích quận phu đúng là thông minh.
Chuyện gì cũng có thể nhìn ra được.
- Mộc Nan lên tiếng.
- Đến hoàng cung rồi.
Ta xuống trước.
- Yên Chi vừa nghe trắc quận phu nói đã vội vã muốn xuống xe ngựa.
- Để ta đỡ nàng xuống.
Vương tử nhanh chân xuống cỗ xe ngựa đầu tiên rồi vội vàng đỡ cô.
Chỉ có Mộc Nan là như kẻ vô hình nhìn phu thê bọn họ tình cảm mặn nồng.
Dù sao gã cũng chỉ là trắc quận phu thôi mà, làm chồng bé của người ta đúng là dễ khó chịu thật.
...
Ở trong hoàng thành, vua ngồi ở trên, quan lại đứng bên dưới bàn bạc việc nước việc dân.
Bệ hạ vốn dĩ đã sắp xếp vụ này cho quận chúa và vương tử từ lâu rồi.
Vì họ bận lo hôn sự, chuyện lập gia bề thất nên mới tạm thời kéo dài ra mấy ngày.
- Hồ quận chúa cùng trắc quận phu sau khi bãi triều lập tức sắp xếp đến núi Nhũ Miêu trừ khử đạo tặc.
Còn đích quận phu cùng tam hoàng tử sẽ đến cảng biển phía Nam điều tra giao thương buôn bán ở đó thế nào.
Quan trọng hơn là việc làm muối, phải nghĩ cách để làm tăng sản lượng.
- Chúng thần tuân chỉ! - Tất cả quỳ xuống đồng thanh.
- Ta dự định để trắc quận phu dẫn binh dẹp loạn.
Nhưng bọn đạo tặc mê hoặc lòng dân.
Giờ dẫn binh đến đó không thích hợp lắm.
Vì vậy các khanh phải cẩn thận, chỉ có thể đưa theo vài người đến thôi.
- Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ dốc hết sức lực của mình để bảo vệ cho quận chúa! - Mộc Nan hùng hồn lên tiếng.
- Tốt! Được rồi, hôm nay đến đây thôi.
Bãi triều!
- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Nữ đế rời khỏi điện lớn.
Lúc này, mấy người hoàng tộc cùng quan chức cấp cao mới bắt đầu tụ tập lại.
Thái nữ cùng nhị công chúa đi đến chỗ cô, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Quận chúa đến đó phải cẩn thận.
- Gia Hinh công chúa cũng như thái nữ lên tiếng.
- Đa tạ thái nữ đã quan tâm.
- Nếu có chuyện gì xảy ra cứ lấy tên này làm bia đỡ đạn.
Nàng phải cố gắng không bị thương đấy! Dù sao nơi đó cũng gần sát ngay biên giới.
- Nhị công chúa tiến tới xoa đầu cô.
- Đa tạ người, nhưng nhị công chúa đừng xoa đầu ta có được không?
- Xa nàng rồi ta sẽ buồn lắm.
- Nhị công chúa thôi không xoa đầu cô nữa, nhưng lại bất ngờ ôm chầm lấy Yên Chi.
Bình Ngọc tiến tới định tách hai người họ ra, nhưng Mộc Nan đã làm chuyện đó trước rồi.
Gã còn dám nắm tay cô kéo về phía mình nữa.
- Đây là đại điện, nhị công chúa làm vậy thật không hợp lễ nghi.
- Ta và nàng ấy đều là nữ nhân với nhau, có gì mà không hợp lễ nghi?
- Nhị công chúa, xin người có thể bớt điên cuồng thế này được không? Người làm vậy sẽ khiến kẻ khác dị nghị đấy! - Mộc Nan bắt đầu lớn giọng.
Nhị công chúa cười khẩy một cái, định tiến đến dạy dỗ trắc quận phu thì bị tam hoàng tử chen vào.
- Nhị tỷ ta chỉ là đang lo lắng cho quận chúa thôi.
Hai người còn là bạn tốt của nhau từ nhỏ, tình cảm thân thiết như tỷ muội ruột thịt.
Ngươi có cần làm quá chuyện này lên không vậy?
- Vi thần không dám.
Bầu không khí dần trở nên ngộp ngạt khi chẳng ai nói thêm lời nào nữa.
Họ cứ liếc mắt nhìn nhau đầy chết chóc như vậy, cho đến khi thái nữ bước lên hoà giải.
- Được rồi.
Các người làm gì mà mặt ai cũng đều căng thẳng hết vậy.
Nhị muội chắc mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.
Còn tam đệ và đích quận phu, hai người chuẩn bị khởi hành đến cảng biển phía Nam là vừa rồi.
Quận chúa và trắc quận phu cũng vậy.
Đừng để lỡ chuyện đại sự.
- Thần tuân lệnh.
Quận chúa, chúng ta về thôi.
- Mộc Nan kéo tay cô rời đi.
Bình Ngọc định níu thê tử mình lại thì bị tam hoàng tử thúc giục.
- Biểu đệ, chúng ta không có thời gian đâu.
Mau đến cung của ta chuẩn bị.
Đồ của đệ thì cứ sai hạ nhân mang đến là được.
- Vâng.
- Vương tử nhìn