Cô bỏ đi mà không giải thích gì thêm nữa.
Mặc Uyên dùng ánh mắt đầy chán ghét nhìn ba nam nhân bước ra từ lầu xanh kia.
- Các ngươi đừng tưởng được tiểu thư chuộc thân thì sẽ được người nạp thành thiếp.
- Vị huynh đài này, ta chưa bao giờ có ý đó.
Ta cũng không biết vì sao tiểu thư lại đột ngột đến đây rồi chuộc thân cho ba bọn ta.
- Kiều Vũ tiến lên trước đứng chắn cho Hạ Cầm và Hoàng Dĩ.
- Mọi người không nghe tiểu thư nói sao? Giờ mọi người đều thuộc quyền sở hữu của tiểu thư rồi.
Cứ về phủ trước đi.
- A Manh lên tiếng.
- Vậy phiền muội đưa họ về.
Ta cùng Uyển đệ phải đi chung với tiểu thư.
Không thể để người đi một mình được.
- Vậy huynh đi đi.
Ta đưa họ về.
- Được.
- Mặc Uyên đáp lại.
Thế là hai huynh đệ nhà Mặc Uyên bỏ đi, A Manh đành một thân một mình dẫn dắt bọn họ trở về phủ.
Trên đường đi không ai bắt chuyện với ai.
Vì đây có thể là nam sủng mới của tiểu thư nên A Manh cũng không dám nhiều lời.
Ở chỗ Mặc Uyên và Đình Uyển, bọn họ đã đuổi kịp theo Hồ tiểu thư rồi, nhưng họ không dám bước vào trong cái nơi gọi là "lầu Thanh Hoa".
Đây chẳng phải nơi kỹ viện nữ sao.
Tiểu thư là nữ nhân thì đến đây làm gì.
Yên Chi vui vẻ bước vào, bầu không khí cũng tương tự như lầu Thanh Hương, có mỹ nữ nhảy múa và hát ca.
Cô thoải mái hơn khi đến lầu Thanh Hoa, thay vì ngồi xuống một chỗ, Yên Chi lại đứng lên sân khấu trêu ghẹo mỹ nhân.
- Tỷ tỷ, tỷ có biết ai tên là Triệu Hoàng Ân không?
- Tham kiến Hồ tiểu thư, sao người lại đến đây ạ? - Mỹ nhân đang nhảy múa kia lập tức dừng lại để hành lễ với cô.
- Ta đến đây để tìm người thôi.
- Hoàng Ân tỷ tỷ đang ở trong khuê phòng phía bên phải đấy ạ.
Người cứ đi đến căn phòng cuối cùng là được.
- Đa tạ.
Yên Chi vui vẻ đi vào bên trong thì vô tình gặp bà chủ nơi này.
Dù vẻ mặt có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô nhưng bà ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại để đón tiếp.
- Tiểu thư, sao người lại đến đây ạ? Nơi này hình như không phù hợp với người...!
- Ta đến để tìm người thôi.
Bà cứ ra ngoài tiếp khách đi.
- À dạ.
Hai người lướt qua nhau.
Yên Chi theo lời chỉ dẫn mà đi đến trước căn phòng cuối cùng, thẳng thắn gõ cửa.
- Có ai ở bên trong không ạ?
Chẳng có ai trả lời, Yên Chi nhíu mày mở cửa bước vào trong xem thử.
Cô không thấy ai ở bên trong hết, còn có rất nhiều tấm bình phong bằng vải đủ màu sắc che chắn, trang sức bày trên bàn trang điểm cũng rất nhiều.
Yên Chi tò mò đi đến gần mấy tấm bình phong đó.
Cô bất ngờ tìm thấy một lối đi vào trong khá nhỏ, cứ vậy mà tiến vào sâu hơn.
Khung cảnh trước mắt làm cô bàng hoàng ngơ ngác.
Một mỹ nhân da dẻ trắng trẻo đang cởi áo ngoài ra, làm lộ bờ vai vuông vắn, mảnh khảnh.
Nàng cũng đang diện một bộ hồng y giống cô.
Chỉ khác là chất liệu vải của nàng mỏng hơn nhiều.
Bỗng nàng ấy nhanh chóng mặc lại áo ngoài vào rồi quay lại dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn cô.
Khi thấy một nữ nhân khác tự tiện xông vào phòng mình, Hoàng Ân lại nhẹ giọng hỏi:
- Cô...!sao cô lại ở đây? Cô là ai?
- À ta...!- Yên Chi nuốt nước bọt.
- Ta bị lạc...!Ta tính đi tìm nhà xí nhưng mà...!
- Vậy sao? Thế để ta dẫn cô đi.
- Đa tạ.
Hoàng