Sau khi rời khỏi kí túc xá, cô dự định trở về nhà.
Những lời cay nghiệt của hai bạn cùng phòng kia không làm tổn thương cô được, cho nên cô cũng chỉ dọa một chút, cho bọn họ một bài học nhỏ mà thôi.Thời gian này không nhiều người di chuyển, trên xe bus vẫn còn rất nhiều chỗ ngồi, cô chọn một chỗ ở hàng cuối rồi ngồi xuống.
Theo như trong trí nhớ, cô còn phải ngồi xe một tiếng.Ngắm nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ, cô day day huyệt thái dương.
Có lẽ là bởi vì cơ thể không theo kịp thần hồn, hai ngày nay cô vẫn luôn đau đầu, chưa hoàn toàn thích ứng.Đúng vậy, Ngô Duyên bây giờ cũng không hoàn toàn là Ngô Duyên ban đầu, cô đã có thêm một lần kỳ ngộ.Vốn dĩ, cô sống ở nông thôn hai mươi năm, khi đó tên của cô không phải là Ngô Duyên, mà là Trình Duyên.
Không rõ cha là ai, theo họ của mẹ.Từ nhỏ mẹ Trình Nguyệt Cầm đã vô cùng lạnh nhạt với cô.
Cho dù cô siêng năng chăm chỉ cỡ nào, thành tích học tập tốt bao nhiêu, cũng chưa từng nở một nụ cười với cô.
Họ hàng đều cảm thấy cô là đồ vướng víu, từ nhỏ cô đã nghe không ít lời đàm tiếu khó nghe.Khi cô học trung học cơ sở, mẹ đổ bệnh qua đời, cô vừa đi làm vừa tới trường.
Đợi đến trước ngày tốt nghiệp, người nhà họ Ngô tìm tới cửa, nói rằng cô mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Ngô.Khi vừa sinh ra đã bị mẹ nuôi Trình Nguyệt Cầm đánh tráo.
Cha ruột vô cùng áy náy với cô, thề thốt sẽ bù đắp cho cô.Trong mê man, cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi, thảo nào từ nhỏ mẹ đã lạnh nhạt với cô, hóa ra cô không phải con gái của bà ta.
Cô có nịnh nọt cỡ nào, đó cũng chỉ là uổng công vô ích.Sau khi trở về nhà họ Ngô, cô sửa lại tên là Ngô Duyên.Bởi vì không muốn khiến cha mất mặt, cô cố gắng học tập những thứ được gọi là phong thái quý tộc kia, nhưng làm sao cũng không sánh bằng Trình Sương Sương.Cho dù Trình Sương Sương bị vạch trần là thiên kim giả, vẫn vô cùng được săn đón.
Người xung quanh đều nói cô ta lòng