Tề Nhất Minh có gia cảnh giàu có, từ nhỏ đều ăn những thứ tốt nhất.
Hoa quả trước kia anh từng ăn cũng không tệ, nhưng khi so sánh với dâu tây này, tất cả đều thành cặn bã.Rất ngọt, lại không hề ngán, tựa như có thể ngọt vào đáy lòng người ta, lại xen lẫn vị chua nhẹ, khiến cảm giác càng thêm phong phú.Anh ta một miếng lại một miếng, ăn đến không dừng lại được, thoáng cái năm quả dâu tây đã không còn.Tề Nhất Minh vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt rơi vào cà chua duy nhất trong khay.
Thật ra anh ta không có hứng thú gì với cà chua, chỉ muốn ăn dây tây thôi.Vài giây sau, anh ta ăn say sưa ngon lành.Anh ta! Tề Nhất Minh trịnh trọng tuyên bố, về sau cà chua chính là hoa quả anh ta thích nhất, đặt ngang hàng với dâu tây! Trước kia anh ta không hứng thú với cà chua là bởi vì những cà chua đó không ngon!Lúc trước bác Ngô nhận thầu núi Hòe, không ít người ngấm ngầm cười ông phá sản rồi đi làm lão nông dân.
Bây giờ anh ta lại cảm thấy phá sản rất tốt, nếu như không phải nhà họ Ngô phá sản, sao anh ta có thể ăn hoa quả ngon như vậy.Sau khi thưởng thức xong, anh ta sợ rằng sau này những hoa quả khác đều trở nên vô vị.
Có lẽ đây chính là ‘đã từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước, ngoài mây ở núi Vu ra thì những chỗ khác chưa phải là mây’.“Đây đều là bác Ngô trồng sao? Giống mới ạ?”Ngô Tông Bình tươi cười: “Ngon đúng không!” Ông cảm thấy, mỗi ngày ba bữa cho ông ăn hoa quả thay cơm cũng không thấy ngán.Tề Nhất Minh gật đầu cái rụp: “Còn nữa không?”Ngô Tông Bình: “Những hoa quả là chúng tôi vất vả trồng trọt, mỗi ngày đi sớm về tối...” Ông trợn mắt bịa đặt, thật ra trồng những hoa quả này không mệt mỏi như trong tưởng tượng, có đôi khi những quỷ khác trên núi Hòe cũng phụ giúp bọn họ một tay.Tề Nhất Minh dứt khoát hỏi: “Bao nhiêu tiền, cháu mua.”“Dâu tây và cà chua, một quả một trăm tệ.”Nếu như là trước kia chưa từng ăn chúng, bán một quả một trăm tệ, chắc chắn Tề Nhất Minh sẽ khịt mũi coi thường - đang coi anh ta là dê béo để làm thịt sao? Nhưng bây giờ không phải vậy.Không phải chỉ là một trăm tệ thôi sao? Chỉ giá tiền này mới xứng với giá trị của chúng nó.
Cho dù bán năm trăm tệ, anh ta cũng cắn răng mua.“Có thể giữ