Lần thứ nhất đến Đại Thắng bị coi là “gái”. Lần thứ hai đến cô tò mò không biết thân phận của mình bây giờ là gì...
\-Boss!
Vừa thấy Lý Húc Dương thì toàn bộ nhân viên đứng dậy lễ phép chào anh. Còn anh thì giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc.
\-Hạng mục có vấn đề gì?
\-Bị hack viruss ạ! Giờ không in ra hạng mục được. Có lẽ không thể ký với CEO ở Mỹ trong 30 phút nữa rồi...
Một nhân viên lên tiếng
\-Bên phần mềm thông tin đâu?
\-Nghỉ hết rồi Boss, chỉ có nhóm này ở lại làm xong hạng mục thôi
\-Để tôi xử lý viruss cho!
Tiểu Y nhìn vào chương trình bị lỗi và nói
\-Cô là ai? Với lại đây là dữ liệu cơ mật của công ty, không thể cho cô được!
Nhân viên ấy ra sức từ chối.
\-Không sao! Cô ta là thư ký của tôi.
\-T...Thư ký của Boss á? Cô có thể...?
\-Không sao! Anh tôi là một lập trình viên xuất sắc nên tôi cũng có chút kiến thức về mảng này!
\-Cho cô cơ hội ghi điểm với mọi người đấy.
Húc Dương lạnh nhạt nói rồi bước đi.
\-Cho tôi mượn điện thoại và earphones đi! Tôi sẽ sửa được cả hệ thống máy tính trong 10 phút thôi!
\-Được được, làm đi!
Tiểu Việt đưa cô điện thoại đã mở sẵn màn hình và earphones theo yêu cầu.
Tiểu Y ngồi xuống, bật bản nhạc lòi ưa thích của mình, bật volume to nhất để tránh tạp âm và...
\#10 phút sau \#
\-Xong rồi? Toàn bộ hệ thống Win luôn ư?
Các nhân viên trầm trồ.
\-Một chút kiến thức đó ư?
Tiểu Việt ngạc nhiên, dù anh cũng là lập trình viên nhưng chính mình cũng không thể ...
\-Phải, tôi chuyên về thiết kế đồ họa hơn. Tôi muốn tạo ra những giá trị thực tiễn hơn là những con số!
Nhân viên trong văn phòng vui sướng nắm tay cô cảm ơn rối rít.
\-Không có gì đâu! Mọi người tranh thủ thời gian làm việc đi...
Tiểu Y từ chối. Rồi cô chạy đi theo hướng của Húc Dương lúc nãy. Cô chạy đến văn phòng đang mở hé cửa và đẩy vào:
\-Không ngờ Dương Tổng đây cũng máu mặt với nhân viên thế!
Cô gian xảo khịa anh.
\-Gan cô hơi to rồi nhỉ?
Anh không nhìn cô một lần. Tay đang linh hoạt bấm bàn phím.
\-Hmmm, thư ký của anh mà...