\-Làm ơn hãy tự trọng lại!
Tiểu Y khẽ nhăn mặt với thể loại ba hoa thế này. Cô cực kì ghét những người trêu hoa ghẹo bướm như thế.
Anh chàng kia trông nét mặt khá giống Húc Dương nên cô nghĩ ngay đây là anh em của anh.
\-Tôi nhắc lại. Dương Tổng mà anh cần tìm không có ở đây. Phiền anh quay về.
Tiểu Y lạnh giọng nói.
\-Lý Âu Hoàn! Mày xứng để vào công ty của tao à?
Từ xa, giọng nói đanh thép cùng chút quyến rũ người nghe vang lên.
Là Lý Húc Dương.
\-Ủa? Tưởng anh trai tài năng của tôi đang bay ở chốn phương nào nên để mỹ nữ ra đây đón tiếp tôi.
Lý Âu Hoàn mặt dày khịa Húc Dương và Tiểu Y.
\-Cút về Lý Gia của mày ngay. Tao không rảnh để giải quyết chuyện của mày đâu.
Húc Dương tiến lại chỗ Âu Hoàn đang đứng, nhăn mặt ra lệnh.
\-Hehe. Nếu anh không về vào lúc này thì tối phải về đấy. Ông nội chỉ gọi được tên anh trong 2 ngày nữa thôi. Không về thì đừng hối hận.
—————
Sau khi đuổi được Âu Hoàn ra khỏi công ty, Húc Dương trở lại văn phòng của mình.
\-Hắn là ai vậy? \- Tiểu Y thắc mắc
\-Thằng em cùng cha khác mẹ của tôi. Nó là tên nghiện. Đừng lại gần nó.
Húc Dương day day thái dương. Anh quá mệt mỏi với công việc và cuộc sống rồi. Chẳng lẽ gia đình cũng không cho anh một chút yên bình?
Hôm nay. Nếu anh không về gặp mặt người ông đáng kính, đã nương tay cứu giúp anh khi bị bố vứt bỏ mẹ