(Trưa hôm sau)
Hoàng Nhi dần đàn mở mắt, cô nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, bên cạnh là Tiểu Y đang gọt vỏ trái cây nào là cam cà rốt, dưa hấu... là những thứ cô thích ăn thôi! Còn có cả máy xay sinh tố và máy ép...
-Chị làm gì vậy...?
-Em tỉnh rồi à. - Tiểu Y mừng rỡ - Đợi tí, chị gọi bác sĩ nhé.
Nói rồi cô chạy đi, Hoàng Nhi phì cười thở dài.
Cô mò mẫn trên bàn tìm chiếc điện thoại của mình nhưng không thấy đâu.
-Nghỉ ngơi đi đừng nghịch điện thoại nữa.
-Anh Hai!
Hoàng Nhi vui mừng reo lên.
-Em vừa từ tử thần trở về lần nữa đấy.
Húc Dương cốc vào đầu Hoàng Nhi một cái.
-Đau em!
-Anh Hai à... em có thể, gọi cho một người được không?
-Ai?
Hoàng Nhi bẽn lẽn.
-Được thôi, kể lại quá trình sự việc em thấy ở tầng 5 cho anh nghe.
Húc Dương lấy chiếc điện thoại của Hoàng Nhi ra để câu dẫn.
-Thì em thấy bọn họ buôn vũ khí.. với gái nữa thì phải, có mấy cái vali to lắm. Em có quay lại ở mắt kính ấy, chuyển lên cloud rồi. Anh mở xem thử.
-Kể cho hết!
-Lúc đó.. em không để ý, khi bọn họ mang tầm 3 đến 5 cái vali ra thì em bị đánh lén rồi tỉnh dậy thì ở trong nhà kho ấy...
Rồi cô kể lại họ còn lục soát người cô, mỗi lần kể là lần khóc nấc.
-Em không thể kể nữa, kể nữa em sẽ nhớ lại sự việc đó!
Húc Dương nghe vậy thì đành đưa điện thoại cho Hoàng Nhi.
-Nghỉ ngơi đi.
Anh bước ra, Tiểu Y đứng bên cạnh cửa vào nhưng lại chôn chân ở đây. Trông cô như đang suy nghĩ về việc gì đó mà không tìm ra một cách giải sao cho hoàn hảo nhất.
-Sao vậy? Lại cắn móng tay nữa kìa.
-Hửm.. à tôi có chút chuyện... để Hoàng Nhi nghỉ ngơi cho lại sức rồi tôi hỏi.
-Có chuyện gì với con bé?
-Việc con gái ấy mà.
-Việc con gái? - Húc Dương chống tay lên tường, ghé sát thầm thì vào tai cô - Là chuyện gì mà hai người như nước với lửa nói với nhau?
Tiểu Y tưởng mình bị cưỡng hôn nên né tránh anh. Thấy thế Húc Dương phì cười, cắn nhje lên vành tai đỏ ửng kia.
-Đừng nói chuyện quá khứ hay vấn đề nhạy cảm gì thì được. Con bé mà khóc thì tối đó cô chết với tôi ở trên giường đấy.
-Anh...