Thế là sau khoảng thời gian bề bộn với những rắc rối kia đã xử lí ổn thoả phần nào thì tháng 5 đã đến.
-Mùa hè sắp đến rồi nhỉ? Mày tính đi chơi không?
-Giờ tụi mình có phải là học sinh sinh viên nữa đâu!
-Chút ít thì Dương tổng của mày phải cho thư ký cao cấp này có thời gian nghỉ phép chứ?
-Anh ấy có mà cho tao nghỉ trên giường ấy! Đêm nào cũng làm nhục tao... tao cảm thấy...
Nói đến đây, giọng Tiểu Y nhỏ dần...
-Nói gì thì nói, mày dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của Hàn gia, làm vậy khác nào làm nhục mày cho không có đường ngoi mặt lên đâu!
Văn Văn vỗ vai Tiểu Y. Cô cũng dốc ra một phần tài sản của mình để trả nợ cho Hàn gia giúp Tiểu Y nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, giúp thế nào cũng không hết, trừ khi trả một lượt thì mới tính toán xong.
-Vậy là con bé Lý Hoàng Nhi kia là bạn qua mạng của mày đó hả?
-Uhm, lúc đầu tao sợ nó không nhận tao nữa ấy chứ.
-Dù sao mày cũng giúp nó rất nhiều bài luận văn khi còn du học mà. Vả lại con bé không giống mẹ nó, con bé thương người lắm nhưng...
Nói tới đây, Văn Văn muốn ngưng lại cuộc trò chuyện.
-Sao cơ? Có chuyện gì với con bé?
Tiểu Y lo lắng.
-Năm nó học lớp một thì phải, bị bắt cóc, cưỡng hiếp... nghe là không bị thiệt hại nhưng bị ảnh hưởng tâm lý nặng. Suốt một năm không dám ra khỏi phòng, khi nào cũng kè kè bên người thân.
-Trời! Đúng là trông con bé rất đề phòng người lạ. Nhất là lần đầu gặp tao...
-Năm trước mới tìm được người đã cứu nó khỏi vụ bắt cóc đó. Nó biết ơn ngỏ ý là bạn gái bạn cậu bé đó. Nhưng mà cũng không phải dạng vừa... - Văn Văn bắt đầu tỏ vẻ thất vọng - Thằng đó năm xưa oai hùng thế chứ lớn rồi vào song sắt (nhà tù) mấy lần rồi đó!
Tiểu Y cảm thấy tội nghiệp cho Tiểu Nhi, ai ngờ cô gái nhỏ kia cũng chịu không ít uất ức thế chứ!
-Loại người đó nên đưa cho xấp tiền là xong, không nên dây dưa.
-Thì mày bảo con bé thương người mà.
-Đã thế dù sao cũng đã cứu sống nhỏ một lần nữa!
-Không cần thương hại em! Em thấy đó là điều mình nên làm.
Tiểu Y và Văn Văn giật mình quay lại. Là Hoàng Nhi.
-Em sẽ bên anh ấy, vì yêu chứ không phải là biết ơn! Việc anh ấy là người đã cứu em thì... trùng hợp thế thôi.
Hoàng Nhi giải thích