Sáng hôm sau, những tia nắng ấm áp đã làm Văn Văn tỉnh dậy, cô cảm thấy lần ốm này thật may mắn...!Cô đã có thể mở mắt ra và ngồi dậy.
Thông thường toàn thân cô sẽ như bất động, không tài nào rời lưng khỏi giường.
Ngó nhìn xung quanh...!Việt đang đối diện cô...!nhưng mà hơi xa.
Anh nói là làm, lấy ghế lười qua đây ngủ thật, để ý thì có khăn ướt bên cạnh, xem ra anh kiên trì quá chứ làm cô hạ sốt hẳn.
Cảm nhận được độ nóng của khăn, cô biết rằng anh chưa ngủ được bao lâu.
Nhẹ nhàng xuống giường, kéo chăn trên giường đắp thêm cho Việt, rồi cô rời khỏi phòng.
Lúc lâu sau đó, Việt tỉnh dậy, nhìn thấy cái chăn đắp cho mình, anh nhìn lên giường, cô lại không chịu nằm yên rồi.
Đi xuống nhà mới thấy cô đang làm bữa.
Chắc đói rồi, dù sao uống thuốc cũng tiêu hao thức ăn nhanh.
- Lên giường nằm đi, tôi làm cho.
- Thôi, có làm mới có ăn! Mà lâu rồi tôi cũng không vào bếp.
- Cô đang bị bệnh, ở đây lâu không được...!Sao lại không đeo dép vào?
- A~bình thường tôi không quen ấy mà.
Nói như thần, cô lên cơn ho, nghe tiếng ho mà đứt cả ruột.
Việt nghe thế thì bế cô lên luôn, không chút do dự:
- Bởi thế nên bệnh sẽ nặng hơn đấy.
Văn Văn bị bế lên, hoàn toàn bị lag không chạy chương trình não được.
Rồi chợt nhận ra, giọng khàn đặc, cô khuyên anh:
- Thả tôi ra, lỡ Tiểu Nhi thấy thì không hay đâu.
- Tại sao Lý Hoàng Nhi thấy thì không hay?
- Dù sao hai người cũng đã...
- Hai chúng tôi làm sao?
Văn Văn ngu ngơ, sao trông Việt bình thản thế?
- Chứ...!không phải hai người hẹn hò sao?
Anh phì cười, bế cô lên phòng lại, đắp chăn cẩn thận, nhẹ nhàng nói:
- Tôi có đồng ý đâu mà hẹn hò, cuối cùng tôi nhận ra tôi không thích Hoàng Nhi nữa...không muốn ở bên cô ấy.
Có lẽ cô nói đúng, tôi chỉ là thương hại mà thôi.
- Con bé đã từ bỏ Chí Đinh để về với anh...
- Chí Đinh năm đó bị bắt cóc giống tôi, nhưng cậu ấy là người Trung Quốc...!còn tôi không phải nhưng không ngờ chúng tôi lại có nét giống nhau.
Khi Hoàng Nhi nhận nhầm chúng tôi, lúc đó tôi rất thất vọng và từ đó tôi đã giao Chí Đinh nhiệm vụ bảo vệ cô bé thay tôi tuy nhiên
Văn Văn nghe chăm chú, cảm động đến mức muốn khóc..
Anh sờ trán cô, nhẹ nhàng nói:
- Cô vẫn còn sốt, nghỉ ngơi đi.
Văn Văn nhanh trí lục tìm điện thoại của mình, gọi cho Tiểu Y.
- Mày về Trung Quốc rồi à?
- Chưa..
tao vẫn ở Hàn Quốc.
- Giọng của mày..bị ốm rồi à? Đang ở đâu?
- Uhm..
ở nhà của Việt...
Một phút đơ luôn.
- Ủa mày với Việt á? Thế Tiểu Nhi...
- Việt bảo hai người không hẹn hò...!mày thấy sao?
- Vậy là Việt bỏ Tiểu Nhi rồi! Hôm qua nhỏ về rồi vào phòng nhốt mình từ đó tới giờ, Húc Dương đang an ủi.
- Gì? Tên mặt băng đó á? Mày mới đúng chứ! Nhưng mà...
- Sao?
- Thế này thì tao rung động mất thôi!
- Mà sao mày ở với Việt?
- Tên mặt băng của