“Nương, người cảm thấy con thêu hà bao đẹp không?” Trong tay Tưởng Bạch nắm một cái hà bao chuẩn bị lúc ngày tết bày tỏ hiếu tâm với trưởng bối “Dâng gấm vóc” thì dâng lên, lúc này nhớ tới vẻ mặt Cố Thu Ba lúc nói hà bao xấu xí, lòng tin bắt đầu dao động, chạy đến trước mặt Hạ Viên nói: “Phụ thân nói con thêu hà bao rất đẹp, nhưng vừa nãy Thục vương nói hà bao con thêu cho ca ca vô cùng xấu xí.” Cuối cùng thì lời của người nào mới là thật?
Khụ, có muốn nói thật hay không đây? Hạ Viên nhìn hà bao trong tay Tưởng Bạch, lại nhìn một chút mong đợi đầy ắp ánh mắt nàng, có chút rối rắm rồi. Con chúng ta hân hoan vui mừng học thêu hà bao, việc này dễ dàng sao? Thằng nhóc Thục vương kia làm chi phải chê nàng thêu xấu xí? Trẻ con mới sáu tuổi, có thể thêu thành như vậy cũng thôi đi. Lúc này nếu nói nàng thêu xấu xí, có thể đả kích lòng tin học thêu thùa của nàng hay không? Nhưng nếu nói nàng thêu đẹp, hiện tại quả thật là không nói ra miệng được.
“Tiểu Bạch, con chính thức học thêu thùa mới nửa năm, có thể thêu thành như vậy, đã rất lợi hại ở trong mắt phụ thân và nương.” Hạ Viên ôm chầm Tưởng Bạch, lời nói nhỏ nhẹ ấm áp nói: “Cũng như học công phu, con có thể đánh bại Thục vương là bởi vì thời gian con học dài hơn hắn. Thêu thùa này cũng giống vậy, chỉ cần học thời gian dài, tự nhiên thêu đẹp hơn.”
Tưởng Bạch nghiêng đầu, thầm nghĩ: “Nương, con sẽ chăm chỉ học thêu thùa, nhất định phải thêu ra một cái hà bao xinh đẹp hơn cái treo ở trên eo Thục vương kia.”
“Được, có chí khí. Nương ủng hộ con!” Hạ Viên dũng mãnh sờ đầu Tưởng Bạch tỏ vẻ khích lệ, lại siết chặt tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Hai năm qua theo phụ thân con và thúc thúc học công phu, thân thể ngược lại khỏe mạnh hơn chút. Hôm nay trời lạnh như thế, tay nhỏ cũng nóng hổi.”
Hạ Viên đang nói, Hạnh Nhân đi vào nói: “Thiếu phu nhân, Mạc nãi nãi dắt thiếu gia và cô nương tới, đang đến phía trước gặp lão phu nhân đấy!”
Mạc nãi nãi trong miệng Hạnh Nhân, cũng là tôn tức phụ (cháu dâu) của đệ đệ Tưởng lão phu nhân. Huynh đệ chất nhi nhà mẹ đẻ Tưởng lão phu nhân cũng là xuất thân trong quân, rất có danh vọng. Ai ngờ năm gần đây thái bình, võ tướng dần dần không được coi trọng, đồng lứa nhỏ tuổi của Mạc gia lại không có chiến công có thể lập, nên cũng không còn uy phong như lúc trước. Do đó, Mạc thái gia nói: “Mọi người Mạc gia chỉ biết múa đao cầm thương, có điều hiện nay thái bình, lại cần phải để đồng lứa nhỏ tuổi đi học một chút, nếu có đứa thông minh, cũng để cho hắn xuất thân ở khoa cử, hăng hái tranh giành ở trên triều đình, không phải là cũng mạnh hơn đến biên cương chịu khổ?”
Bởi vì những lời này của Mạc thái gia, trong tộc Mạc thị bèn mời danh sư dạy con em. Bởi vì Mạc gia vốn không phải xuất thân gia đình thơ lễ, nhiều con cháu trong tộc không thích đi học, làm cho nhiều tiên sinh tức giận bỏ đi. Ai ngờ cháu dâu Tam Phòng Mạc nãi nãi sinh ra hai đứa con, tên gọi Mạc Nhược Bình, Mạc Nhược Tuệ lại khác biệt với những con cháu khác của Mạc thị, từ nhỏ thích đi học, lúc này lại vui hỏng Mạc thái gia, tất nhiên vô cùng thương yêu. Mạc thái gia lại lệnh Mạc nãi nãi thường thì dắt Mạc Nhược Bình và Mạc Nhược Tuệ đến phủ tướng quân đi lại, gặp gỡ nhiều người. Lúc này, Mạc nãi nãi cũng dắt huynh muội bọn họ đưa quà tết tới.
Hạnh Nhân vừa nói chuyện, đi lên giúp Hạ Viên thay quần áo, lại cầm một cái áo choàng khác ra ngoài mặc vào cho Tưởng Bạch, vừa nói: “Miệng Bình thiếu gia Tuệ cô nương thật là ngọt, thấy ta cũng liên tục vội vàng gọi tỷ tỷ, khiến người không thương cũng khó! Vừa nãy em ở trong phòng lão phu nhân, nghe được lão phu nhân hỏi, nói rằng trước đó đã sớm nghe được Bình thiếu gia có thể điền thơ thành đôi, dáng vẻ cũng có chút không tin. Ai ngờ Bình thiếu gia tức thì bèn làm một bài thơ, lúc này lão phu nhân mới tin. Mừng đến sao cũng được, ngoại trừ lễ ra mắt lại cho Bình thiếu gia một miếng ngọc con cá và một cái đai lưng. Tuệ cô nương dâng hà bao và một đôi giầy của nàng tự tay thêu, đều thêu tinh xảo, lão phu nhân cũng khen đấy!”
“Bình Ca Nhi mới chín tuổi, biết làm thơ rồi, đúng là lợi hại.” Hạ Viên cũng rất thích Mạc Nhược Bình và Mạc Nhược Tuệ, lúc này dắt Tưởng Bạch đi tới nhà chính của Tưởng lão phu nhân. Mới đến ngoài cửa phòng, thấy được mấy nha đầu Mạc gia đứng ở ngoài mành, mặc mới tinh tươi, đứng ngay thẳng, biết mấy người này cũng là tự mình Mạc nãi nãi □ ra ngoài, lại hiểu lễ hơn chút so với nha đầu khác của Mạc gia.
Thấy Hạ Viên dắt Tưởng Bạch tới, mấy nha đầu vội thấp người hành lễ, lại vén mành để cho các nàng đi vào. Vừa vào phòng, đã thấy Tưởng lão phu nhân kéo một đứa bé trai nói chuyện. Bởi vì trong phòng Tưởng lão phu nhân đốt Địa Long, bé trai trừ áo choàng, lúc này chân mang ủng đen, mặc cẩm bào, tôn lên mắt như nước mùa thu, lông mày cong cong, quả nhiên đúng là một thiếu niên thanh tú, chính là Mạc Nhược Bình. Một cô bé gái ngồi bên kia, chính là Mạc Nhược Tuệ. Năm nay Mạc Nhược Tuệ bảy tuổi, lớn lên trắng nõn, tính tình khéo léo, lúc này thấy Hạ Viên và Tưởng Bạch tiến vào, vội vàng đứng lên hành lễ.
Trong thời gian người lớn nói chuyện, Tưởng Bạch bèn kéo Mạc Nhược Tuệ đi sang một bên nói thầm, lại sờ sờ hà bao treo trên eo nàng, lặng lẽ nói: “Tuệ tỷ tỷ, cái hà bao này của tỷ là tự mình thêu sao?”
“Đúng vậy, tháng trước mới thêu. Bạch Ca Nhi thích hà bao này? Nếu thích, ta tặng cho ngươi, trở về lại thêu một khác là được.” Mạc Nhược Tuệ thấy Tưởng Bạch chăm chú hà bao của nàng, không khỏi hé miệng cười. Bạch Ca Nhi này lớn lên thanh tú như nước, lại thích một số thứ của cô nương, mỗi lần mình về tới, lại thích hỏi tên gọi gì một số thứ đeo trên người mình, không biết còn tưởng rằng hắn là cô nương đấy!
Thấy Mạc Nhược Tuệ nói xong, lại sắp lấy hà bao xuống, Tưởng Bạch vội vàng đè tay của nàng lại, cười hì hì nói: “Tuệ tỷ tỷ, tỷ dạy cho ta làm sao thêu ra hoa văn này là được.”
“Ngươi muốn học thêu?” Mạc Nhược Tuệ lấy làm kinh hãi, lẩm bẩm nói: “Con trai nên luyện võ học văn chứ, sao......”
“Xuỵt!” Bởi vì Hạ Viên từng dặn học thêu thùa không được nói cho người khác, lúc này Tưởng Bạch đong đưa tay Mạc Nhược Tuệ, không để cho nàng nói tiếp, chỉ cúi xuống cạnh nói: “Đây là ưa thích cá nhân ta, Tuệ tỷ tỷ đừng nói cho người khác.”
“Con trai yêu thích thêu?” Mạc Nhược Tuệ la một câu thật khẽ, nhịn xuống lời nói. Trong bụng suy nghĩ, phủ tướng quân không có con gái, chỉ sợ là thấy Bạch Ca Nhi sinh ra yếu ớt, vô tình coi hắn là bé gái mà nuôi, nuôi ra tính tình kỳ quái, lại muốn học bé gái làm thêu thùa. Thật may là hắn tuổi nhỏ, có lẽ lúc này là nhất thời ham chơi, quản lý qua một hồi thì ném sau ót rồi.
Mạc Nhược Bình không thấy Tưởng Huyền Tưởng Thanh ở bên cạnh, nghe được vẫn còn ở bên phòng luyện võ, bèn cười nói: “Lúc con ở trong phủ thì
buổi chiều mới luyện võ. Lúc này tiện thể đi qua xem một chút Huyền Ca nhi bọn họ luyện công phu gì thế.”
“Một lát sau, người mời bọn họ tới đây, con chỉ yên ổn ngồi thôi!” Tưởng lão phu nhân cười nói: “Trong mỗi ngày dậy sớm luyện công phu, canh giờ này cũng sắp giải tán rồi. Bởi vì thời gian này An vương Thục vương bọn họ theo luyện võ ở trong phủ, lúc này mới tan muộn chút.”
Nói đến Cố Chính Sung Cố Thu Ba bọn họ, Mạc nãi nãi tất nhiên là để ý, hỏi thăm mấy câu theo đầu đề câu chuyện của Tưởng lão phu nhân.
Mạc Nhược Bình thấy Tưởng Bạch vẫn còn ở nói thầm với Mạc Nhược Tuệ, nhất thời tiến tới nói chuyện, nghe Tưởng Bạch nói đến chuyện lý thú xảy ra lúc tập võ cùng đám người Cố Chính Sung Cố Thu Ba với Mạc Nhược Tuệ, không khỏi cười, qua một lát nhìn một chút người lớn không chú ý, không nhịn được lặng lẽ hỏi Tưởng Bạch: “Tên Thục vương thật sự gọi là Thu Ba?”
“Đúng đấy!” Tưởng Bạch thấy dáng vẻ Mạc Nhược Bình cười như không cười, không khỏi hỏi: “Tên này rất buồn cười sao?”
“Sao tương xứng nàng, trước khi đi thu ba (sóng thu) xoay chuyển một ít.” Mạc Nhược Bình không tự chủ được bỏ sót một câu văn, cười tủm tỉm giải thích ý nói tên này.
Tưởng Bạch nghe xong lời Mạc Nhược Bình, tay nhỏ nâng má, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mạc Nhược Bình và Mạc Nhược Tuệ nói: “Nhìn một chút thu ba của ta xoay chuyển có đúng hay không?”
“Ha ha......” Thấy được dáng vẻ Tưởng Bạch chọc cười, Mạc Nhược Bình không khỏi cười, vỗ tay nói: “Bạch Ca Nhi, ngươi đây là cắt ngang chúng ta một cái, ở đâu là thu ba xoay chuyển một chút?”
Bạch Ca Nhi thật thú vị! Mạc Nhược Tuệ không khỏi cười không đứng thẳng lên được, không nhịn được duỗi tay bóp gương mặt Tưởng Bạch, thấy quần áo hắn rối loạn, lại đưa tay sửa sang lại cho hắn.
Trong chốc lát, Tưởng Huyền và Tưởng Thanh cũng tới, mấy đứa bé cũng cười đùa nhốn nháo. Tưởng lão phu nhân bởi vì giữ Mạc Nhược Bình và Mạc Nhược Tuệ ở hai ngày, lại cười nói với Mạc nãi nãi: “Đoán chừng con ngày tết rối ren, không giữ con lại được. Bình ca nhi và Tuệ tỷ nhi hiếm khi tới một lần, vẫn là ở vài ngày lại trở về. Yên tâm, đến lúc đó bảo Hoa Cái đưa bọn nhỏ trở về, bảo đảm ổn thỏa, lại kịp đến lễ mừng năm mới.”
Mạc nãi nãi bởi vì nghe được bọn người Cố Chính Sung Cố Thu Ba học nghệ ở trong phủ tướng quân, tâm tư sớm bắt đầu hoạt động. Nếu con trai nhà mình có thể kết giao với hoàng tôn, tiền đồ sẽ tươi sáng một nửa. Con gái tuy nhỏ, tính tình khéo léo, nếu có thể khiến cho Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp vui lòng, tương lai hôn sự được bọn họ ra một phần sức, mạnh hơn nhiều so với mình nhọc lòng trong phủ. Cân nhắc lên, Mạc gia là nhà mẹ đẻ Tưởng lão phu nhân, Tưởng lão phu nhân còn một ngày, đương nhiên chăm nom Mạc gia một ngày. Có điều tuổi tác Tưởng lão phu nhân đã cao, cũng coi chừng không được mấy năm. Vẫn phải để con gái làm cho Thượng Tiệp vui vẻ thật nhiều, hoàng tôn đúng là trèo không lên, Huyền ca nhi là trưởng tôn trưởng tử, tương lai chỉ sợ là chờ hoàng thượng tứ hôn. Hiện nay, Tuệ tỷ nhi lớn hơn Bạch Ca Nhi một tuổi, lại hợp ý với hắn, nữ lớn một, ôm gạch vàng,......
Mạc nãi nãi nghĩ tới đây, biết Tưởng lão phu nhân thích người có chuyện nói thẳng, lúc này cười đồng ý nói: “Trong học đường ngược lại nghỉ rồi, hiện nay bọn nhỏ trở về phủ, cũng là nghịch ngợm. Lão phu nhân giữ bọn nhỏ ở mấy ngày, Bình Ca Nhi vừa vặn đi theo bọn Huyền Ca Nhi tập võ mấy ngày, thả lỏng gân cốt. Thiếu phu nhân xuất sắc nhất ở trên thêu thùa, nếu có thể để Tuệ tỷ nhi đi theo bên cạnh xe chỉ luồn kim, cũng có chút bổ ích. Chính là cầu cũng không được đấy!”
“Ta chỉ là giữ bọn nhỏ ở mấy ngày, con lại thuận theo leo lên cột, để Bình Ca Nhi và Tuệ tỷ nhi tới học nghệ.” Tưởng lão phu nhân có mấy lần muốn tác hợp cô nương nhà mẹ đẻ mình cho Tưởng Hoa Hoành, muốn cho quan hệ của Mạc gia và Tưởng gia càng mật thiết chút. Tiếc rằng, Tưởng Hoa Hoành chính là không đồng ý, chỉ đành phải thôi. Hiện nay nghĩ tới mình tuổi tác đã cao, Mạc gia lại ngày càng lụn bại, còn muốn thừa dịp cơ hội kéo một chút. Mạc Nhược Tuệ nhìn không tệ, nếu có thể liên hôn với phủ tướng quân, đính hôn với Tưởng Huyền hoặc là Tưởng Thanh, Tưởng gia tự nhiên còn phải chú ý Mạc gia, mình cũng coi như có một câu trả lời đối với các huynh đệ nhà mẹ đẻ.
Mạc nãi nãi nghe Tưởng lão phu nhân, lại tự nhiên cười trả lời mấy câu. Đợi đến dùng cơm trưa rồi thì đi về trước, để lại Mạc Nhược Bình và Mạc Nhược Tuệ ở phủ tướng quân. Tưởng Huyền tất nhiên hưng phấn nhắc tới chuyện bọn Cố Chính Sung muốn dẫn kèm hắn và Tưởng Bạch đi săn thú. Tưởng Hoa An nghe được lời Tưởng Huyền nói, cười nói: “Ở tuổi giống như con ta đúng là theo phụ thân và thúc thúc đi săn thú. Sáng mai, Nhị điện hạ Tam điện hạ dẫn người đi săn, ta với nhị thúc con cũng đi, con và An vương Thục vương bọn họ đi theo ở phía sau ngược lại không ngại. Mang theo mũi tên đi, nếu nhanh tay còn có thể săn một con thỏ gà rừng, mang về để mọi người nếm thử một chút.”
“Phụ thân, con mang binh khí gì đi tương đối khá?” Tưởng Bạch vừa nghe săn thú, nghĩ tới mình còn chưa bắt đầu học bắn tên, chẳng lẽ cầm kiếm gỗ đuổi theo giết thỏ và gà rừng?
Tưởng Hoa An dặn dò Tưởng Huyền xong, nghe được lời Tưởng Bạch nói, để tay ở trên đầu nàng sờ sờ nói: “Con còn nhỏ, săn thú không thích hợp với con.”
“Con chỉ kém ca ca gần nửa canh giờ.” Tưởng Bạch không phục, lên án nói: “Lần trước đến Thượng phủ chúc thọ, cũng chỉ để ca ca đi, không để cho con đi.”
“Tiểu Bạch tới đây, nương nói phải trái một chút với con!” Hạ Viên thấy Tưởng Bạch tức giận, chỉ đành phải kéo qua nói: “Con khác với ca ca, chỗ săn thú kia không thích hợp cho con đi. Vẫn là theo Tuệ tỷ nhi ở nhà chơi đi!”
Không để cho ta đi, ta sẽ không len lén đi sao? Tưởng Bạch liếc mắt xem thường, ngửa đầu xoải bước đi.