Đọc xong bức thư của anh hai khiến tinh thần cô phấn chấn hẳn, nhớ đến chiếc vòng mà anh hai nhắc đến cô mới nhớ ra, ngoài lá thư này còn có 1 chiếc túi màu đỏ khác được để trên bàn có lẽ bà Tư quên nhắc cô về chiếc túi đó. Tò mò mở chiếc túi ra, trong chiếc túi nhỏ ấy có một chiếc vòng rất xinh xắn. Một chiếc vòng có họa tiết cổ điển khá ấn tượng. Thích thú đeo liền vào tay, nó thực sự rất hợp với cô.
Đang ngắm nghía chiếc vòng thì có tiếng gọi của Tử Xuyên (quản gia chính của Tư gia):
- Tam tiểu thư lão gia mời cô xuống sảnh bàn vài chuyện.
- Cha về sao?
- Vâng tiểu thư, lão gia vừa về.
- Ta xuống ngay đây.
- Tiểu thư mau xuống lão gia đang đợi cô.
Xuống tới sảnh Tư gia, quả thực là biệt thự của một trong những gia tộc giàu có nhất có khác, sảnh quả thực rộng và nguy nga như lâu đài vậy. Nhìn thấy ông Tư đang ngồi ở vị trí quen thuộc đó, vẫn cái vẻ uy nghiêm đó, cô có chút lo lắng vì từ nhỏ cô và ông Tư vốn chẳng thân thiết, rất xa lạ không biết lần này ông sẽ nói gì với cô đây.
- Tiểu Hàn à, qua đây ngồi với ta. Ông Tư vẻ tươi cười mời cô ngồi.
- Vâng– cô miễn cưỡng đáp.
- Con gái ta càng lớn càng xinh đẹp, quả thật không hổ danh là con gái của Tư Thiên Tuế ta.
- Do công ơn nuôi nấng của cha– cô đáp cho có lệ.
- Con gái lớn rồi cũng nên tìm chỗ dựa để mà yên bề gia thất, ta đã tìm cho con một người tốt chỉ cần con qua đó sẽ được sung sướng cả đời, sự nghiệp nhà ta cũng thêm phần tươi sáng chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
Nghe mấy câu đó cô lặng thinh, hiểu ra nụ cười trên môi ông Tư chỉ là giả tạo, thì ra đây mới là mục đích thật sự của ông, là cái lí do mà một người cha xa lạ bỗng lại quan tâm cô như vậy, nén lại sự phẫn nộ đó, cô bình thản mà hỏi lại:
- Vậy cha tìm cho con vị lang quân thế nào?
- Chuyện đó còn phải lo sao, đương nhiên là người tốt, không thì sao xứng với con gái ta được– ông Tư cười nói như đang đắc ý.
- Là ai ạ?
- Con nôn nóng đến vậy à? Là Tam thiếu gia của Lãnh gia đó.
Sau câu nói của cha, cô đơ người, tại sao, tại sao lại là hắn chứ, Lãnh Hạo- tên này tuy có gia thế giàu có không kém gì Tư gia nhưng là một kẻ vô dụng phá hoại, ăn chơi trác táng, được coi là nỗi nhục của Lãnh gia nhưng với sự nuông chiều của ông nội hắn không ai dám động vào hắn,vì thế hắn ngày càng ngang ngước, phá phách hơn.
Có vẻ hiểu được tâm trạng lúc này của Nhược Hàn, bà Tư với vẻ lo lắng nói với chồng:
- Ông nghĩ lại đi, vị thiếu gia đó sẽ làm Tiểu Hàn hạnh phúc sao?
Mất ngay cái vẻ mặt tươi cười lúc nãy ông Tư nghiêm mặt nói với giọng đe dọa:
- Phận làm con thì phải nghe theo sự