Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Gia Cừu


trước sau

Biển cánh đồng tuyết, rộng lớn khôn cùng, bị gió gào thét thổi cuộn lớn, lá cờ đầu sói màu vàng phấp phới bay, phát ra tiếng vang phần phật.

Đại quân Tây Đột Quyết một đường chạy như điên, mang theo sát khí lạnh thấu xương, gào thét trên cánh đồng tuyết, không đầy một canh giờ, đã tới dưới chân thành Sơ Lặc.

Nhìn tường thành canh gác sâm nghiêm, Vệ Tử Quân trong lòng lo lắng. Phải biết rằng, công thành, không hề dễ dàng, là hạ sách của nhà binh, nếu bên phòng thủ ý chí kiên định, binh lực sung túc, trong thời gian ngắn không có khả năng phá được thành.

Từ xưa đến nay, công thành, phần lớn ngắn thì mấy tháng, lâu thì cả năm, khó có thể trong vòng vài ngày. Nếu không phải dựa vào điểm này, nàng cũng sẽ không yên tâm mà rời khỏi Sơ Lặc, nhưng nàng không nghĩ tới Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết lại không coi trọng Sơ Lặc vương, trước lúc nàng đi còn cố ý dặn dò việc này, hắn cuối cùng là đào thoát kiểu gì?

"Khả hãn, khi nào chúng ta công thành?" Thử Ni Thi Nhĩ Bán Xuyết nhìn Vệ Tử Quân hơi hơi xuất thần hỏi.

"Đêm nay." Vệ Tử Quân nhìn cổng sắt cao cao của Sơ Lặc thành, kiên quyết nói: "Hơn nữa, ta muốn lập tức phá."

Nàng lại quét mắt nhìn tường thành, đem đầu tường kia, hết thảy thu vào trong đầu, sau đó quay đầu ngựa, hạ lệnh: "Lui lại phía sau hạ trại ------"

Tà dương chiếu xuống, ánh chiều tà màu vàng ấm áp rọi vào chủ trướng Tây Đột Quyết doanh địa, bao phủ một tầng ấm áp lên thân ảnh thanh hoa như nguyệt kia, sườn mặt của nàng, bị ánh nắng màu vàng kia làm cho ửng đỏ, lông mi thật dài giống như một chiếc quạt lông, ánh mắt trong suốt, lóe lên tia gợn sóng.

Trong trướng, tất cả tướng si đều mặc khôi giáp, một ánh mắt tinh nhuệ nhìn về phía dáng người tao nhã tản ra hào quang ngồi ở phía kia.

"Điện hạ, công thành như thế rất khó lập tức đánh hạ, hay chúng ta trước vây thành, sau đó, đem vũ khí mới Đại Dục ta vừa chế đầu thạch khí vận chuyển đến đây, như thế, có thể phá thành." Người nói là một phó tướng đến từ Đại Dục.

"Binh quý thắng, không quý lâu. Hai quân giao chiến, hao phí rất lớn, tốc chiến tốc thắng mới là căn bản. Huống hồ, đầu thạch khí uy lực vô cùng lớn, chỉ sợ làm bị thương dân chúng trong thành." Lông mi bị ánh mặt trời chiếu khẽ chớp chớp, ánh mắt trong suốt phát ra một tia kiên định.

"Khả hãn, dù là tập kích vào ban đêm, quân địch cũng sẽ gia tăng phòng bị, thần đề nghị, đào đường hầm." Bạt Tắc Động Thôn Sa Bát Nhĩ Cân đứng ra nói, "Ở dưới tường thành Sơ Lặc đào đường hầm, tường thành sẽ sập."

Vệ Tử Quân lắc đầu, "Chỉ là hiện tại đang mùa đông, vùng đất lạnh giá, khó có thể đào móc, quân địch sẽ ở đầu tường liên tiếp bắc tên, cho dù chúng ta lấy thuẫn ngăn cản, cũng khó tránh đá lớn bọn chúng ném xuống. Nếu chỉ đào bới ở xa xa, chỉ sợ mấy thánh cũng không vào được thành Sơ Lặc."

"Vậy khả hãn là muốn dụ địch ra khỏi thành sao?" Thử Ni Thi Nhĩ Bán Xuyết hỏi.

Vệ Tử Quân hít một cái, "Lộc Đông Tán là một người mưu lược khéo léo, tường thành kiên cố như thế, hắn sẽ không đi ra nghênh chiến, dù mưu kế như thế nào, cũng không thể dẫn hắn ra ngoài."

Nhưng khả hãn, chúng ta không chuẩn bị thang công thành, cũng không chuẩn bị xe tà vẹt công cổng thành, khả hãn muốn sử dụng biện pháp gì phá thành? "Thử Ni Thi Nhĩ Bán Xuyết nghẹn thật lâu, rốt cuộc cũng có dũng khí hỏi ra, cùng nàng bôn ba sa trường lâu như vậy, hắn tự nhiên biết nàng mưu tính sâu xa, hắn tuy biết khả hãn của bọn họ mưu tính không lộ chút sơ hở, nhưng nàng đến tột cùng muốn dùng cái biện pháp gì, thật sự làm cho lòng hắn hiếu kỳ.

" Không có biện pháp gì tốt cả, chỉ có hạ sách, chính là, ta đến mở cửa thành. "Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lời vừa nói ra, nội trướng nhất thời vang dội," Khả hãn, chuyện nguy hiểm như thế, sao ngài có thể đi làm, vạn vạn không thể. "

" Đúng vậy, khả hãn, chỉ bằng kỵ binh dũng mãnh của Tây Đột Quyết ta, chúng ta cường công, cũng nhất định sẽ công hạ. Khả hãn không thể mạo hiếm. "

Vệ Tử Quân cười nhẹ," Lời tuy là như thế, nhưng cường công thương vong quá lớn, ta không thể đứng nhìn binh lính của chúng ta cứ như vậy chết đi, không đáng. Các vị ái tướng yên tâm, biện pháp này của ta tuy rằng không hay lắm, nhưng cũng khéo, đó là nguyên nhân công thành vào ban đêm. "Nàng quét mắt về phía chúng thần, ánh mắt trong suốt," Thử Ni Thi Nhĩ Bán Xuyết nghe lệnh. "

" Có thần. "

" Đi chuẩn bị lưu hoàng, cỏ khô, dây leo, càng nhiều càng tốt. Bạt Tắc Động Thôn Sa Bát Nhĩ Cân, Hạ Lỗ, Nhiếp Xá Đề Thôn Xuyết, các ngươi mấy người phân ra đóng ở ba cửa thành Đông, Nam, Tây, chặn quân địch trốn đi. "Nàng dừng lại một chút, lại nói:" Ta đến thủ cửa Bắc. "

Màn đêm buông xuống, cánh đồng tuyết một mảnh u ám, ban đêm không có trăng, đúng là thiên thời tuyệt hảo để tiến công.

Vệ Tử Quân nhẹ nhàng dương tay, hướng về phía chúng tướng đang chờ lệnh, nói:" Xuất phát------ "

Ra lệnh một tiếng, đại quân Tây Đột Quyết dốc toàn bộ lực lượng, ở trong bóng tối đi qua cánh đồng tuyết về hướng các cửa thành Sơ Lặc.

Tiếng kèn thứ nhất nổi lên, Thử Ni Thi Nhĩ Bán Xuyết đang trộn lưu huỳnh vào cỏ khô, sau đó đốt ở chỗ có gió lớn thổi về hướng thành Sơ Lặc.

Gió bắc, mang theo khói lưu huỳnh, thổi qua đầu tường Sơ Lặc, khói trắng tràn ngập, khói đặc gây mũi làm cho quân Thổ Phiên nước mắt giàn giụa không phân rõ phương hướng, trên đầu tường có rất nhiều quân Thổ Phiên ngã xuống, nhân cơ hội này, Vệ Tử Quân sai người đem những bó cỏ rơm ném vào trong thành.

Một lát, chỉ nghe trong thành một mảnh hỗn loạn.

Sau đó, tiếng kèn xung phong của Tây Đột Quyết nổi lên, ở cửa nam, hai vạn đại quân kêu gào xếp thành hàng, giơ tà vẹt lên cao, tiến lại, làm ra bộ dáng công thành, quân Thổ Phiên thấy thế, điều động lượng lớn binh lực tụ tập hướng cửa nam.

Mắt thấy Thổ Phiên quân ở đầu tường chỉ còn lại mấy người, ở cửa bắc Vệ Tử Quân ruổi ngựa chạy đến, khói đặc cuồn cuộn bao phủ cánh đồng tuyết, quân Thổ Phiên tập trung toàn bộ tinh thần cho động tĩnh ở cửa nam, không ai chú ý đến bạch mã cùng áo bào màu trắng chìm trong tuyết kia.

Đặc Táp Lộ mạnh mẽ cất vó trên cánh đồng tuyết lạnh như băng, đơi lúc tới dưới cửa thành, một phong tư tuyệt thế đột nhiên đạp mã nhảy lên, như tên vút ra, như một ngọn bạch phong xuyên qua màn đêm, xuyên qua khói đặc cuồn cuộn, ở trong không trung, múa lên một điệu kinh tâm động phách.

Trong nháy mắt, đại quân Tây Đột Quyết ở cửa Bắc, giục ngựa cất vó, rít gào xung phong liều chết hướng về cửa thành Sơ Lặc. Theo thân ảnh kia từ từ bay xuống cổng thành Sơ Lặc, cổng thành trong nháy mắt phát ra tiếng kêu thảm thiết, đại môn làm từ hắc thiết nặng ngàn cân từ từ mở ra, đại quân Tây Đột Quyết điên cuồng gào thét như cơn lốc cuốn vào.

Hò hét, gào thét, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc đồng thời vang lên, khói đặc khiến nước mắt trào ra, Thổ Phiên quân đầu óc choáng váng tựa như ruồi bọ không đầu, bị kỵ binh Tây Đột Quyết đột nhiên nhảy vào làm rối loạn trận tuyến, trong tình trạng còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra đã đầu lìa khỏi cổ.

Cánh đồng tuyết mênh mang, khói trắng nổi lên cuồn cuộn, màn đêm đầy sao, cũng bị khói mờ bao phủ.

Tất cả cửa thành, bị quân Thổ Phiên mở ra, binh lính chỉ lo chạy thoát, lại bị quân Tây Đột Quyết canh giữ ở bốn cửa chém giết vô số, Cống Tùng Cống Tán cùng Lộc Đông Tán dẫn theo một đội thị vệ võ nghệ cao cường, đột phá vòng vây ở cửa tây, chạy về hướng Ba Nhan Khách Còi Sơn A Khắc Tái Khâm.

Bạt Tắc Động Thôn Sa Bát Nhĩ Cân canh giữ ở cửa Tây, suất lĩnh một đội nhân mã chạy theo đuổi giết. Giữa đường lại gặp một đám hắc y nhân thần bí, chặn lại kỵ binh Tây Đột Quyết ở giữa đường.

Vệ Tử Quân nghe Bạt Tắc Động Thôn Sa Bát Nhĩ Cân báo cáo, mi dài khẽ động, một tia bất an hiện lên trong lòng, nàng cũng không lo lắng Cống Tùng Cống Tán chạy trốn, mười vạn đại quân của Phương Cố mai phục tại A Khắc Tái Khâm, hắn dù mọc cánh cũng khó thoát, chỉ là hắc y nhân võ công cao cường kia là ai? Có liên quan đến hắc y nhân năm đó giết hại dân du mục Tây Đột Quyết năm đó không?

Nàng trầm ngâm nửa ngày, từ trong trầm tư nhẹ nhàng nâng tay," Truyền lệnh ----- ngày mai tiến quân A Khắc Tái Khâm. "Nàng muốn thông qua A Khắc Tái Khâm, sát nhập Thổ Phiên. Quân Thổ Phiên trận này tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ở gần lãnh thổ Tây Đột Quyết không có trọng binh canh gác, nàng muốn trước tiên chiếm lĩnh mấy cái thành trấn ở phía bắc, sau đó liên hợp Tượng Hùng, Tô Bì thâu tóm Thổ Phiên.

Nàng, muốn cho Thổ Phiên mất nước, làm cho Thổ Phiên trở thành phụ quốc của Tây Đột Quyết.

Bên ngoài, gió bắc gào thét, bên trong, ánh nến lay động, tay Vệ Tử Quân chống má, khẽ dựa vào tháp, dáng người kia giống như u lan trong đêm, tản ra hương mai. Tay nàng cầm sách, lại không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào ánh nến xuất thần, ánh mắt trong suốt có một tia tình cảm phức tạp khó phân biệt, cuối cùng, khẽ hít một tiếng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng Ca Thư Phạt, tổng quản phụ cách trung thành và tận tâm này, vì lo lắng cho khả hãn của hắn, tự mình đảm đương vai trò liên lạc, đuổi theo đại quân đang tạm thời đóng ở Khiết Bàn Đà, vì nàng mang đến một tin tức: Đại Dục thiên tử dẫn mười vạn đại quân tới tìm nàng.

Ngón tay nang khẽ day thái dương, hắn, tội gì phải như vậy.

" Khả hãn ------ Sa Bát La Diệp Hộ cầu kiến. "Ca Thư Phạt ở ngoài kêu lớn, hắn vẫn như trước khó đổi thói quen hô lớn tên lên.

Lúc Hạ Lỗ bước vào, Vệ Tử Quân từ trên táp ngồi dậy, đi tới trước án thư ngồi xuống, nhẹ nhàng tắt ánh nến.

Hạ Lỗ đi đến bên cạnh án thư, kéo ghế đẩu lại gần Vệ Tử Quân rồi ngồi xuống, đem thân thể gắt gao dán sát vào nàng.

Một khắc kia, hơi thở ái muội lưu động, tâm tình Hạ Lỗ nhảy loạn lên.

Một cỗ mùi hương nồng truyền tới, mùi hương gay mũi làm đầu Vệ Tử Quân có chút choáng váng đầu, nàng kinh ngạc liếc Hạ Lỗ một cái, Hạ Lỗ càng nhích lại gần, cỗ hương kia càng nhẹ nhàng bay lại đây.

Vệ Tử Quân rốt cuộc không chịu nổi, nhíu mày hỏi:" Hạ Lỗ, trên người ngươi rốt cuộc là cái mùi gì vậy? "

Mắt Hạ Lỗ sáng lên, nàng rốt cuộc cũng ngửi thấy. Hắn khẽ nhướng mày, nâng cằm hỏi:" Mùi hương sao? Thích không? "

Tay Vệ Tử Quân run lên," Mùi hương! Không thích! Gay mũi!
"

" Gay mũi? "Lòng Hạ Lỗ chợt lạnh, hắn cả đêm ngâm mình trong nước thơm, nghe nói nữ nhân đều thích nam nhân có mùi, hắn chạy khắp các cửa hàng trong thành, mua những loại hương liệu thơm nhất, nhưng nàng lại nói gay mũi, việc này đối với hắn, một người không hiểu nữ nhân lắm mà nói, thật sự là một đả kích rất lớn.

Hạ Lỗ xấu hổ cười, hơi kéo xa khoảng cách một chút," Vậy.. ta đi tắm? "Hắn kỳ vọng nàng sẽ nói" Không cần tắm, cũng không phải khó ngửi như vậy. "

" Ừm, đi tắm đi. "Vệ Tử Quân gật đầu thật mạnh.

Lòng Hạ Lỗ chợt lạnh, vốn nghĩ mùi hương có thể làm cho nàng thích, không nghĩ tới.. Hắn đã nghĩ có thể ôm nàng nhiều thêm một chút.. Nhưng, tựa hồ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hắn do dự sau một lúc lâu, vẫn lấy hết dũng khí," Phong, đêm nay ta muốn ở lại đây. "

Vệ Tử Quân nghe vậy, mặt nóng lên. Trước kia nếu hắn nói như thế, nàng sẽ mắng hắn hồ nháo, nhưng nay hắn nói như thế, nàng sẽ xấu hổ tới đòi mạng." Lại nói vớ vẩn, ngươi không sợ toàn quân cười đến rụng răng. "

" Sợ cái gì chứ? Dù sao thanh danh của ngươi cũng đã vô cùng bừa bãi. "Hạ Lỗ thực sự cầu thị nói.

" Ngươi.. "Vệ Tử Quân chán nản," Đi ra ngoài, đi ra ngoài, mùi hương khó ngửi chết. "

Vệ Tử Quân đem Hạ Lỗ đẩy ra ngoài, xoay người dựa vào cửa phòng, trong lòng hỗn loạn.

Đại quân dừng chân ở Khiết Bàn Đà nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai, tiếp tục đi về hướng A Khắc Tái Khâm, qua hai ngày bôn ba rốt cuộc ở chỗ giao Hành Lĩnh và A Khắc Tái Khâm phát hiện đoàn người Cống Tùng Cống Tán.

Bởi vì chạy trốn nên tốc độ bọn họ đi rất nhanh, nhưng xem số lượng người bọn họ không nhiều lắm, hiển nhiên, bọn họ đã gặp quân đội của Phương Cố.

Bọn họ có ước chừng một trăm người, nhưng đại bộ phận không phải là binh lính Thổ Phiên, mà là nam tử mặc kỵ phục màu đen, xem ra những người này, là đám người chặn đường kia.

Chỉ là, những người này gặp được đại quân của Vệ Tử Quân lại không chạy trốn, tựa hồ đang lẳng lặng chờ nàng đến, thẳng đến khi nàng cách bọn họ một trăm bước, Vệ Tử Quân dừng ngựa, đưa tay về phía một binh lính," Lấy cung tiễn đến. "

Giương cung cài tên, thân hình bay lên cao, khí thế sắc bén, mũi tên nhắm ngay cái người làm nàng kích động muốn giết người.

Nhưng vào lúc này, một khắc mũi tên nhọn chưa bắn ra, cánh môi Cống Tùng Cống Tán hiện lên một tia cười quỷ dị, hắn chậm rãi tránh sang một bên, phía sau hắn một nam tử đi ra, thân hình thon dài, trường bào màu trắng, tao nhã lạnh nhạt, tuấn dật như trúc, rất xa nên không thấy rõ diện mạo của hắn, nhưng phong vận cùng hình dáng này làm cho lòng Vệ Tử Quân nhảy dựng lên, một thân ảnh đột nhiên nhảy ra khỏi trái tim.

Nam tử kia duỗi hai tay ra, đem hai người bị trói chặt đẩy ra. Thanh âm lanh lảnh truyền tới," Tứ đệ ----- làm gì đuổi tận giết tuyệt? Thấy rõ ràng người này rồi, nói vậy ngươi nên thu tay lại đi. "

Vệ Tử Quân nhìn chăm chú hai người bị trói kia, nam tử dáng người thon dài, tóc hoa râm, nữ tử mặc dù chật vật không chịu nổi, những vẫn lộ ra quý khí ung dung không hề suy giảm, bọn họ đều thẳng tắp nhìn Vệ Tử Quân, ánh mắt tràn ngập khát vọng, cũng ráng chịu không chịu hô lên một tiếng.

Một trận đau đớn xẹt qua ngực, Vệ Tử Quân đột nhiên cảm thấy không thể hô hấp, cảm giác sự đau đớn lan khắp lục phủ ngũ tạng, cổ họng có tia chất lỏng ngọt ngọt tràn ra, Vệ Tử Quân cố nuốt xuống.

Nàng giục ngựa đi về phía trước, chậm rãi tiến về phía trước, cung trong tay không hề buông xuống.

Gần, rốt cuộc cũng tới gần, Vệ Tử Quân ráng kìm nước mắt trào ra, hít một hơi thật sâu, nàng không thể yếu đuối, kia người họ nhất định không muốn nhìn thấy nàng yếu đuối," Cha ----- mẹ ------- đừng sợ, Quân nhi tới cứu các người. "

" Quân nhi ------- bắn tên ------- giết hắn, giết Đạt Duyên Mang Kết Ba ----- "Vệ Thúc Lan hô to.

Đạt Duyên Mang Kết Ba? Vệ Tử Quân ngẩng đầu nhìn về phía cái thân ảnh tao nhã lạnh nhạt kia, cái thân ảnh từng cười tươi như nắng với nàng, từng ở trong sơn động hôn qua thân thể nàng, lúc này, hắn đang dùng cặp mắt nâu đồng nhìn nàng chằm chằm, rồi sau đó, cười quyến rũ với nàng. Nam Cung Khuyết đúng là Phun Cốc Hồn vương tử Đạt Duyên Mang Kết Ba? Cái người mà bởi vì Phun Cốc Hồn diệt vong mà nương nhờ Thổ Phiên, Đạt Duyên Mang Kết Ba?

" Quân Nhi ------ đừng tới đây, bọn họ muốn bắt con, mặc kệ chúng ta ------- đừng tới đây ------- đừng mắc mưu----- "Mục Tiểu Nhã hét to về phía Vệ Tử Quân, âm thanh vội vàng lo lắng có chút khàn khàn, Vệ Tử Quân nghe mà lòng như bị xé rách đau đớn.

" Tứ đệ, không ngờ tới sao? "Nam Cung Khuyết nâng mắt nhìn về phía nàng.

" Ta nên gọi ngươi là Nam Cung Khuyết? Hay là Đạt Duyên Mang Kết Ba? "Ngựa của Vệ Tử Quân lại từng bước tiến về phía trước.

" Tùy tứ đệ, ta không ngại. "Nam Cung Khuyết cười đến giống như gió mùa xuân.

" Nam Cung Khuyết ------ vì sao lại bắt phụ mẫu ta? Tử Quân có chỗ nào đắc tội sao? "Ánh mắt lạnh như băng của Vệ Tử Quân bắn về phía người kia, nàng tận lực nàng cho mình trấn định, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu song thân, nhưng, lấy võ công của Nam Cung Khuyết, hiển nhiên không thể dùng biện pháp trực tiếp, dù cung tiễn của nàng có nhanh hơn nữa, Nam Cung Khuyết cũng có thể trong nháy mắt đưa cha mẹ vào chỗ chết.

Nam Cung Khuyết cười ha ha," Tứ đệ, việc này không liên quan đến Tứ đệ, đây là oán hận giữa ta với lệnh tôn, bất quá là thuận tiện dùng thế lực bắt ép tứ đệ mà thôi, tứ đệ buông tay, để chúng ta thuận lợi rời khỏi Tây Đột Quyết là được. "

" Nam Cung Khuyết, người ta nói cha làm con chịu, gia phụ thiếu của ngươi, tất nhiên là ta đến trả, không cần làm khó phụ mẫu ta. "Ánh mắt Vệ Tử Quân trầm lãnh, tay cầm cung khẽ run.

" Chỉ sợ, Tứ đệ đổi không nổi, thù giết cha, mối hận mất nước, Tứ đệ dùng vật gì đổi? "Nụ cười như gió màu xuân của Nam Cung Khuyết trở nên có chút lạnh như băng.

" Từ xưa, trên sa trường không có đúng sai, lệnh tôn Phục Duẫn khả hãn cũng từng tay đầy máu tươi, không phải cũng từng chia rẽ vô số gia đình, ngươi từng trách qua hắn chưa? Gia phụ chỉ thực hiện chức trách của tướng sĩ, hắn vì nước chinh chiến, hắn có tội gì, nếu muốn trách, ngươi đi trách tiên hoàng Đại Dục Lý Loan, trách hắn hạ lệnh chinh phạt Phun Cốc Hồn, trách hắn làm Phun Cốc Hồn mất nước. Đại hận mất nước như thế, sao lại nhằm vào cha ta, bắt một người không thể tự làm chủ được thì có lợi ích gì? "Bởi vì kích động chất vấn, ngực nàng có chút phập phồng.

Nam Cung Khuyết lại cười," Thù giết cha tất bào, mối hận mất nước càng phải báo, khiến cho Thổ Phiên bình định Tây Đột Quyết, san bằng Đại Dục, đó là ngày ta báo đại cừu. Đến lúc đó Phun Cố Hồn ta phục quốc, ta chắc chắn sẽ đối với tứ đệ muôn vàn yêu thương, chỉ là.. "Nam Cung Khuyết nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, hai mắt sáng quắc, lóe lên ánh sáng không thể hiểu rõ," Chỉ là tứ đệ.. ngươi cũng biết, bởi vì ngươi, làm biết bao nhiêu thứ sắp thành lại bại? "

" Kế hoạch liên hoàn của ta, ở trong tay ngươi bị hủy hoại trong chốc lát, bởi vì ngươi, ta ám sát A Sử Na Dục Cốc thất bại, bởi vì ngươi, A Sử Na Bộ Chân liên tiếp thất bại, bởi vì ngươi, Thổ Phiên mất mấy chục vạn đại quân, bởi vì ngươi mà kết minh với Điền quốc thất bại, bởi vì ngươi, chúng ta khó có thế lấy được An Bình tây tứ trấn, bởi vì ngươi, làm cho chúng ta đã lấy được Kiếm Nam lại mất đi.. Hết thảy, đều là vì ngươi. "Trên mặt Nam Cung Khuyết hiện lên một tia kích động hiếm thấy, lột trần tấm mặt nạ vẫn luôn tao nhã, quyến rũ của hắn.

" Chỉ cần ngươi buông tay, rời khỏi sa trường, không phá hư đại sự của ta, lệnh tôn sẽ bình yên vô sự, nếu không, ta sẽ cho ngươi đến thi hài cũng không thấy được. "Nam Cung Khuyết nổi lên một điệu cười tàn nhẫn," Nói vậy, Tứ đệ, thiên hạ đệ nhất hiếu tử sẽ không trơ mắt nhìn song thân vì ngươi mà chết đi. Tứ đệ có thể vì cha mà đầu hàng, trở thành khả hãn, như vậy cũng có thể vì song thân mà buông tay trận chiến này chứ? Tứ đệ, ngươi càng thích hợp ở Tụ Vân lâu phẩm trà thưởng nguyệt, không thích hợp với nơi sa trường nhuốm máu này. Ngươi, nghĩ thế nào?"

Vệ Tử Quân nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, suy nghĩ quay cuồng. Hắn muốn nàng vì gia khí quốc? Kêu nàng mặc kệ Tây Đột Quyết dân chúng, không trù tính cho dân chúng Đại Dục, trơ mắt nhìn bọn họ giẫm lên quốc thổ mà không làm gì?

Nàng, sao có thể làm được?

Truyện convert hay : Nhất Vãng Tình Thâm, Phó Thiếu Đầu Quả Tim Ái Thê!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện