Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Đưa Tiễn


trước sau

Mặt Vệ Tử Quân đỏ ửng, miệng lắp bắp, phun ra một đống âm tiết hỗn loạn.

Trái tim Lý Thiên Kỳ nảy lên, kìm lòng không được kéo Vệ Tử Quân lại, tựa đầu lên trán nàng. Hai trán tựa cùng một chỗ, hai khuôn mặt nóng rực dính sát vào nhau.

Lý Thiên Kỳ nỉ non, "Ta nên trừng phạt tội khi quân của ngươi như thế nào?"

Hắn cúi đầu, hôn xuống sườn mặt Vệ Tử Quân, hắn in lên khóe môi nàng, sau đó theo khóe môi kia, hướng về phía đôi môi đỏ mọng.

Trong lòng Vệ Tử Quân kinh hoàng, trong nháy mắt, có mê say, trong nháy mắt, trước mắt lại hiện ra hình ảnh nữ tử gầy yếu, trong nháy mắt, Vệ Tử Quân đẩy Lý Thiên Kỳ ra.

Hai thân thể đang kề sát nhau tách ra, hai người đều xấu hổ thở hổn hển.

Để giảm bớt cảm giác xấu hổ, Vệ Tử Quân hỏi: "Nhị ca đêm khuya đến thăm là có việc gì?"

Nàng không nhận được câu trả lời, đã thấy Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm tay nải nàng đã chuẩn bị xong. Hắn đi qua, mở ra. Sau đó hắn có chút giận dữ, "Ngươi cứ như vậy đi báo thù?" Hắn đem tay nải kia làm loạn lên, "Không cho phép ngươi đi, không cho phép ngươi đi, ta không cho phép ngươi đi."

Mắt thấy đống quần áo chỉnh tê kia trong nháy mắt biến thành một đống lộn xộn, trong lòng Vệ Tử Quân ai thán một tiếng, đây là nàng mất cả buổi tối để chuẩn bị, sửa sang từng kiện một, cứ như vậy liền bị hắn phá hủy.

"Tử Quân không tin nhị ca có thể báo thù cho ngươi sao?" Ánh mắt Lý Thiên Kỳ sáng quắc nhìn về phía Vệ Tử Quân, "Ta đã phái người trở về điều động đại quân, không đến mấy ngày, Trần Trường lập tức dẫn đại quân đuổi tới Kiếm Nam, khi đó, chúng ta một đông, một tây, giáp công Thổ Phiên, chắc chắn sẽ san phẳng Thổ Phiên."

Vệ Tử Quân có chút giật mình, "Nhưng nhị ca, khi đó trời rét đậm, binh lính Đại Dục ta chỉ sợ khó thích ứng được với thời tiết giá lạnh như thế, huống hồ ngươi phát binh lúc này, nếu có người mưu đồ gây rối, nhân cơ hội này làm loạn thì sao?"

"Tử Quân lo lắng nhiều rồi, ta biết ngươi vì giang sơn của nhị ca mà lo lắng, nhưng tin tưởng nhị ca, ta đã an bài thỏa đáng hết thảy, nếu không nguy cơ tứ phía như vậy, sao nhị ca có thể an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Huống hồ, ai binh tất thắng, đại quân Tây Đột Quyết có cảm tình thâm sâu với ngươi, bọn họ sùng bái ngươi, tất sẽ một lòng báo thù cho ngươi, cứ như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ san bằng Thổ Phiên." Lý Thiên Kỳ vỗ vai Vệ Tử Quân, vén sợi tóc xõa xuống của nàng lên, "Về phần khí hậu, Tử Quân thông minh như vậy, hẳn là không cần ta giải thích."

Ánh mắt Vệ Tử Quân lóe sáng, khóe môi hơi cong lên, "Nhị ca chọn tấn công ở Kiếm Nam vì nơi đó khí hậu ấm áp, tiến vào Thổ Phiên cũng không xâm nhập quá sâu, chỉ chế ngự quân đội Thổ Phiên. Hơn nữa, Kiếm Nam cách Điền quốc xa nhất, Thổ Phiên phải chia binh làm hai để đối địch, đến lúc đó một đông một tây phân tán binh lực, chiến tuyến kéo dài, tất sẽ mệt mỏi, cứu viện cho nhau cũng khó khăn. Huống hồ, bọn họ vừa mới tổn thất mấy chục vạn đại quân, binh lực lại chia làm hai đường, như vậy lực lượng càng phân tá, như vậy, đại quân Tây Đột Quyết ta tiến công ắt sẽ gặp thế như chẻ tre."

Là như vậy, Thổ Phiên ở trên cao nguyên, Kiếm Nam là vùng trũng, ngưỡng công không dễ, quân Đại Dục ở Kiếm Nam chỉ điều động một bộ binh lực, mà Tây Đột Quyết đại quân mới là chủ lực tiến công. Lần này, đánh hạ Thổ Phiên quả thực có hy vọng rồi.

Nhưng mà, dù là kế hoạch xuất sắc gặp phải chuyện tình đảo ngược thì cũng như cá mắc cạn.

Ngay trong ngày thứ hai hai người bàn thảo xong kế hoạch, Lý Thiên Kỳ nhận được tin tức bên trong Đại Dục xảy ra bạo động.

Đại Dục Kiến Đức năm thứ ba, tháng hai, đang lúc quân Đại Dục và quân đội Tây Đột Quyết liên hợp xuất binh thảo phạt Thổ Phiên, trong nước Đại Dục xảy ra một trận bạo động vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Quân phản loạn là một cỗ thế lực giang hồ ở Đại Dục, bọn họ dấy binh ở vùng Giang Nam, rồi lan đến Kiếm Nam, nhân số lên đến vạn người, bọn họ y giáp đầy đủ, hiển nhiên có nguồn lực kinh tế dồi dào, hơn nữa võ nghệ cao cường, công thành dễ như lấy đồ trong túi. Không cần mấy ngày đã liên tục khống chế vài tòa thành trì.

Mặc dù Lý Thiên Kỳ đã tính toán kỹ càng khống chế thế lực của Lý Bắc Tắc, phòng thủ toàn bộ hoàng thành vô cùng kiên cố, khiến cho Lý Bắc Tắc không thể thi triển kế hoạch, không thể làm gì cả, nhưng, Lý Thiên Kỳ lại không ngờ, biến cố phát sinh ở bên ngoài.

Hắn không ngờ, ngàn tính vạn tính, lại bỏ sót Nam Cung Khuyết này, trong khi Lý Bắc Tắc bị giam lỏng, Nam Cung Khuyết lại lệnh bang phái, vây cánh trải rộng trên giang hồ hợp thành một đại quân phản loạn ở vùng Kiếm Nam, ở phía tây nam kinh thành Đại Hưng, bất ngờ đánh chiếm từ Quận Thông Xuyên đến vùng Toàn Sơn.

Như thế, Trần Trường dẫn Dục quân đi trước thảo phạt Thổ Phiên, liền bị chặn lại ở quận Thuận Chính, không thể đi tiếp, kế hoạch đại quân Tây Đột Quyết và quân Đại Dục cùng nhau tiến công Thổ Phiên liền mắc cạn.

Ánh mặt trời mùa đông mang theo một tia lạnh như băng, xuyên qua cửa sổ lại dị thường ấm áp, bên trong, một chậu than được bỏ thêm một cục than mới, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng nổ tí tách.

Dáng người đứng trước cửa sổ tản ra một mùi hương thanh nhã, thơm ngát, giống như một đóa u lan, "Nhị ca, lập tức trở về. Không thể trì hoãn, phản quân tất sẽ nhanh chóng công phá Kiếm Nam sau đó đem quân Thổ Phiên dẫn vào Đại Dục, thời khắc nguy cấp này quan hệ đến an nguy của Đại Dục, nhị ca phải mau chóng tiêu diệt loạn quân, huống hồ, nếu lúc này, trong nước vô chủ, sẽ là đại họa, nhị ca lập tức khởi hành đi."

Lý Thiên Kỳ nhìn thân ảnh đứng trước cửa sổ, bóng dáng nàng u đạm, được ánh mặt trời chiếu rọi, khiến cho đáy lòng người ta trở nên mềm mại. "Tử Quân, ngươi cùng ta trở về đi."

"Nhị ca, nơi đây không thể lập tức rút binh, ngươi trở về trước đi, ta đợi đại cục nơi này ổn định, sẽ trở về." Vệ Tử Quân không quay đầu.

"Vì sao muốn vì ngươi làm điều gì cũng khó như vậy, luôn chậm một bước."

Vệ Tử Quân xoay người, bên môi đạm cười, thanh âm thực ôn hòa, "Nhị ca không cần chấp niệm như thế, tâm ý của nhị ca ta đã biết."

"Tử Quân, dù phải bắt ép ta cũng muốn mang ngươi trở về, ta chỉ sợ ta chân trước vừa đi, sau lưng ngươi liền tự đẩy mình vào hiểm cảnh, ta không cho phép ngươi đi." Hắn tiến lên, giữ lấy nàng.

"Nhị ca, nếu làm trái tâm ý của Tử Quân, Tử Quân sẽ rất khó chịu, ngươi trói ta lại mang đi thì có ý nghĩa gì, ở đây không nên tức khắc rút binh, Tử Quân cũng cam đoan không lấy thân mình đi mạo hiểm, Tử Quân phải ở lại."

Thật lâu sau, Lý Thiên Kỳ không nói gì, hắn nghe ra ngữ khí kiên định của Vệ Tử Quân, nàng sẽ không cùng hắn trở về, giống như lúc trước nàng trốn hắn chạy đến đây, hắn nhíu mày, hít một hơi thật sâu, "Tử Quân, ta để Diệu Châu ở lại bên cạnh ngươi, coi chừng ngươi, ngươi không được làm chuyện điên rồ."

Cánh đồng tuyết rộng lớn vô ngần, bao la hùng vĩ, xa xôi, bên trên băng thiên tuyết địa, mười vạn đại quân thiết giáp bước đi, đại quân đi với tốc độ rất chậm, hai chủ soái chậm rãi di động trên cánh đồng tuyết.

Hai người kia, một người cưỡi tuấn mã màu đen, tuấn dật cao ngất, cao quý tao nhã. Một người cưỡi hãn huyết bảo mã màu trắng, tuấn tú quyến rũ, khí độ lỗi lạc. Hai người đều là những người được vạn quân sùng bái, lại ngồi trên hai con tuấn mã, trước mặt vạn quân, nắm tay nhau.

Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay Vệ Tử Quân, đầu ngón tay trắng như tuyết, than nhẹ, "Tử Quân thích nam nhân như thế nào?"

Vệ Tử Quân nâng mắt nhìn về phía hắn, có chút kinh ngạc về câu hỏi của hắn, "Chưa từng nghĩ tới." Quả thực là chưa từng nghĩ tới, có lẽ từ trước tới nay sống với thân phận nam tử, có lẽ là nàng không cần dựa vào nam nhân, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng với một người nam nhân nào đó sống đến trọn đời.

"Tử Quân thích nam nhân như Hạ Lỗ sao?" Lời này của Lý Thiên
Kỳ vừa nói ra, trong lòng bắt đầu hồi hộp.

"Hử?" Vệ Tử Quân ngẩn người, nam nhân đều thích hỏi cái vấn đề này sao? Hạ Lỗ sao? Nàng thích, nhưng không phải cái dạng thích mà hắn nói, "Ta hiểu ý hắn, đau lòng cho hắn, lo lắng cho hắn, xem hắn như thân nhân mà chiếu cố." Nàng vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói, vấn đề như vậy, thẳng thắn có lẽ là tốt nhất.

"Đối với hắn, không có tình yêu nam nữ sao?" Lòng bàn tay Lý Thiên Kỳ chảy ra một ít mồ hôi.

Tình yêu nam nữ sao? Vệ Tử Quân mê mang, cái gì là tình yêu nam nữ thuần túy? Cái gì là tình thân thuần túy? Làm thế nào để xác định giới hạn này? Nàng nhớ tới một màn bàn bạc của nàng với Hạ Lỗ, nàng đối với hắn là nhân nhượng, thấy hắn cũng sẽ không có cảm giác tim đập thình thịch, sẽ không thất kinh, nàng nghĩ nghĩ một chút lại nói: "Không có, chỉ là khi hắn ở trước mặt ta, sẽ làm ta xúc động, làm ta vướng bận lo lắng cho hắn."

Nhưng nguyên nhân vướng bận, lo lắng là gì? Là vì hắn nghĩa vô phản cố đi theo nàng hay sao? Trong đầu nàng đột nhiên thoán hiện lên hình ảnh Hạ Lỗ từng hôn nàng như thế nào, từng hôn vai nàng như thế nào, từng làm cho tim nàng đập nhanh, có thoáng mê muội như thế nào. Nàng lại nghĩ tới một lần thân cận kia, cảm giác làm cho nàng đỏ mặt như vậy, thở dốc rên rỉ như vậy, nước sữa hòa vào nhau như vậy, da thịt hắn mềm mại, hơi thở hắn thực trong veo, mặc dù vì cứu hắn, nhưng cũng làm cho nàng được hưởng cảm giác khoái cảm, chỉ đơn thuần là dục vọng hay sao? Là dục vọng nam nữ sao?

"Tình yêu nam nữ trong lòng Tử Quân là như thế nào? Nếu nam nhân của ngươi đã có một người nữ nhân, Tử Quân có thể chấp nhận sao?" Sau khi nói ra, hắn thấy mình thật là xấu hổ, Tử Quân sạch sẽ như vậy, sao có thể cho phép chính mình xài chung một nam nhân với người khác, hắn hối hận vì nói ra lời vừa rồi, hắn từng thế sắt so sẽ không để cho nữ nhân của mình tranh nhau thống khổ, sao lại nói ra những lời dơ bẩn như thế với Tử Quân? Đúng vậy, bởi vì kìm lòng không được, có một lát ý tưởng dơ bẩn nổi lê, một người kiên nhẫn như hắn cơ hồ cũng có lúc không thể nhẫn nại, hắn không ngờ hắn lại như vậy, hắn thực xin lỗi hai nữ nhân.

Vệ Tử Quân cười cười, "Nhị ca không phải biết rồi sao? Ngay cả nhị ca cũng thề sẽ không để cho nữ nhân của mình phải tranh giành tình cảm khổ sở, vấn đề như vậy, nhị ca không cần hỏi."

Lý Thiên Kỳ nở nụ cười tự giễu, đúng vậy, hắn cuối cùng không có tư cách, một chút cũng không có.

Đại quân càng đi càng xa, tường thành Khiết Bàn Đà sớm đã không thấy tung tích, bọn họ còn không ngừng đi về phía trước.

Mắt thấy nàng đi theo càng ngày càng xa, giống như nàng có thể cứ như vậy trở về cùng hắn, Lý Thiên Kỳ nắm chặt tay Vệ Tử Quân, "Tử Quân theo ta đi -------" âm thanh kia tràn ngập sự bất lực cùng thê lương.

Vệ Tử Quân đột nhiên cảm thấy có một nỗi thương cảm thật lớn đánh úp lại, "Nhị ca, lần này, ta không thể đi theo ngươi, lần sau, ta sẽ đi theo ngươi."

"Lần sao, là khi nào?" Lý Thiên Kỳ nhìn nàng. Kéo tay nàng lại gần, khiến cho khoảng cách giữa hai con người gần lại, đùi bọn họ chạm vào nhau.

Vệ Tử Quân nhìn về phía đằng xa, không trả lời, lần sau? Là khi nào? Còn có lần sau hay không?

Rồi lại tiếp tục đi về phía trước thật xa.

Rốt cục, Lý Thiên Kỳ ngừng lại, "Trở về đi, mặt ngươi đông lạnh đỏ cả lên rồi."

Giờ khắc chia tay đến rồi, bọn họ đột nhiên có chút không biết làm sao, nhiều lời muốn nói cứ nghẹn trong yết hầu, không biết nên nói từ đâu. Rốt cục, Lý Thiên Kỳ lại khẩn cầu, "Theo ta về đi, đừng để ta lại phải nhìn bóng dáng ngươi rời đi."

Vệ Tử Quân nâng mắt nhìn hắn, tình cảm ưu thương tràn đầy trong lồng ngực, "Lần này, ta nhìn ngươi đi, để ta nhìn bóng dáng ngươi. Chờ ngươi đi xa, nhìn không thấy, ta mới quay trở về."

Đáy mắt trào ra sự ẩm ướt, "Tử Quân, ta nên phải làm sao với ngươi bây giờ? Làm sao bây giờ đây?" Lý Thiên Kỳ thở dài, "Có câu, tuy rằng nhị ca không có tư cách nói, nhưng hiện tại nhị ca muốn nói." Hắn kéo thân thể nàng lại gần mình, "Tử Quân ------ ta yêu ngươi! Lúc ngươi là nam nhân đã yêu, mặc kệ ngươi là nam nhân hay nữ nhân, ta đều yêu. Ngươi đừng chê cười nhị ca, nhị ca đã dùng hết toàn bộ dũng khí."

Dứt lời, hắn buông tay nàng, kéo dây cương, chiến mã kêu lên một tiếng, tung vó, chạy đi. Hắn đi vội như vậy, không hề quay đầu lại. Gió bắc, thổi vào mặt hắn, thổi bay lệ trong mắt. Hắn nhớ tới, hai năm trước vì tức giận nàng mà bỏ đi, khi đó hắn cũng như thế này, để cho gió, làm khô nước mắt.

Tuấn mã màu đen cất vó đi xa, cái thân hình kiên nghị, cao ngất kia, cùng đại quân hắc thiết, dần dần hóa thành một đường kẻ màu đen trên cánh đồng tuyết.

Vệ Tử Quân không rời đi, nàng đồng ý với hắn, nhìn tới khi không thấy nữa.

Gió lạnh thổi bay áo nàng, nước mắt, làm hai mắt nàng mơ hồ.

Nhị ca, Tử Quân cuối cùng cũng không thể cho ngươi.

Tử Quân sẽ không chê cười ngươi, chỉ biết chê cười chính mình, cười chính mình trong chuyện tình cảm nhu nhược, trong miệng giảng vô số đạo nghĩa lại không dám đối diện với lòng mình, cứ như vậy trơ mắt nhìn ngươi thê lương rời đi, cũng không chịu an ủi một lần, nhìn người bị tình cảm tra tấn cũng không chịu vươn tay cứu giúp, nhìn ngươi thê lương giãy dụa giữa băng tuyết lại không chịu cho ngươi một chút ấm áp, nhìn bóng dáng cô tịch của ngươi cũng không chịu đuổi theo ôm lấy ngươi.

Vì sao, khát vọng đến mức tận cùng, vẫn không thể ở cùng nhau, vì sao, ái niệm thành cuồng chỉ có thể đổi lấy tan nát cõi lòng, vì sao, đời này lại gặp được nàng, nếu chỉ để rời đi, hắn thà rằng bọn họ chưa từng quen biết. Nếu là chưa từng quen biết.. bọn họ chưa từng quen biết.

Quên Tử Quân đi, có lẽ không gặp Tử Quân, ngươi sẽ khoái hoạt, có lẽ thế giới không có Tử Quân, sẽ trầm tĩnh nhu hòa..

Gió thổi hai má Vệ Tử Quân đến phát đau, thân ảnh sừng sững trên lưng ngựa, trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc, ở trong gió lạnh có vẻ cô đơn mà gầy yếu.

Lau khô cặp mắt mơ hồ, đường kẻ màu đen kia đã trôi đi trên cánh đồng tuyết. Vệ Tử Quân chậm rãi xoay người, quay đầu ngựa. Nàng thấy Diệu Châu cách đó không xa, trong lòng có một tia ấm áp, đồng tuyết trống trải như vậy, tâm tình trống vắng như vậy, lúc này, thực cần một đạo thân ảnh chờ nàng, đâu quản người kia là ai.

Vệ Tử Quân đi về phía Diệu Châu. Đột nhiên, Vệ Tử Quân cảm thấy có chút không đúng, bị thương cảm ly biệt bao phủ, làm cho nàng xem nhẹ vài người, cái đuôi Hạ Lỗ vẫn luôn theo nàng, sao hôm nay lại không ở đây? Việc này không giống tác phong của hắn, trừ phi hắn ngã xuống, hắn mới không canh giữ ở bên cạnh nàng. Một tia lo lắng, nhanh chóng xẹt qua lòng nàng, nàng rất nhanh liền phi về hướng thành Khiết Bàn Đà.

Truyện convert hay : Tà Y Cuồng Thê

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện