Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Đồng Miên


trước sau

Không tới một khắc thời gian, yến hội đã được bày biện xong.

Canh Bàng Thị nhìn Vệ Tử Quân, "Biểu tình của khả hãn ưu sầu như vậy, là lo lắng ta sợ công chúa bị bắt làm con tin mà không dám đáp ứng điều kiện của ngươi sao?"

Vệ Tử Quân gật đầu, "Vương thượng trí tuệ hơn người."

"Khả hãn nói quá rồi, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao, các người ngoài mặt tôn kính ta, kì thực bên trong thì miệt thị ta." Canh Bàng Thị nghiêng đầu nhìn nàng, nét mặt cười tươi như hoa, "Kỳ thật ta không phải một chút tài hoa cũng không có, chỉ là có chút yêu thích mỹ nam, cho nên chậm trễ quốc sự, ngươi có thể nói là ta phong lưu.. Chỉ là, bản tính khó sửa a.." Dứt lời, nàng nhéo nhéo tay Vệ Tử Quân.

Trong lòng Vệ Tử Quân run lên, Tô Bì quốc này là quốc gia mẫu quyền, trọng nữ khinh nam, nàng ta không phải muốn đùa giỡn nàng đó chứ.

Quả thực, hành vi của Canh Bàng Thị này càng ngày càng quá đáng, nàng ta đưa mặt lại gần mặt Vệ Tử Quân, cười khẽ, "Khả hãn, nếu ngươi nguyện ý làm kim tụ của ta, ta có thể lập tức đáp ứng điều kiện của ngươi."

Vệ Tử Quân cả kinh há hốc miệng. Vốn tưởng rằng nàng ta chỉ động tay động chân, làm sao ngờ nàng ta cư nhiên dám muốn nàng làm nam nhân của nàng ta.

Canh Bàng Thị thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch lên, lập tức bị mê hoặc, nàng nhẹ giọng nói, "Khả hãn chính là hình mẫu nam nhân ta thích nhất, dù tuổi của ta có thể gấp đôi ngươi, chắc chắn cũng sẽ yêu thương ngươi thật tốt."

Vệ Tử Quân bình tĩnh lại, không biết nàng ta có phải đang nói giỡn hay không. Nàng là khả hãn của một nước, sao có thể đi làm trượng phu của người khác? Nếu não của Canh Bàng Thị này bình thường sẽ không thể đưa ra yêu cầu buồn cười như vậy, nói vậy hơn phân nửa là nói giỡn.

Nghĩ đến đây, Vệ Tử Quân thoải mái ngồi xuống, nhìn về phía Canh Bàng Thị nói: "Vương thượng xinh đẹp vô song, cũng không phải Vệ Phong không muốn, quả thật là Vệ Phong không có phúc này, vương thượng phái người đi Điền quốc hỏi thăm một chút liền biết, bản hãn có chút bệnh không thể gần nữ nhân, mọi người đều biết."

Hạ Lỗ ở một bên nghe vậy bắt đầu buồn cười, bệnh không thể gần nữ nhân? Nào có nam nhân bình thường nào như nàng, đem cái bệnh này công bố đâu?

Canh Bàng Thị cũng có cùng suy nghĩ với Hạ Lỗ, nghi hoặc nói: "Có nam nhân nào lại đem bệnh này nói lớn ra ngoài chứ? Lời này của khả hãn không phải là từ chối chứ?"

Vệ Tử Quân nghe vậy ho nhẹ một tiếng, "Không dám lừa gạt vương thượng, vương thượng có thể đi Điền quốc hỏi thăm, nếu là giả, sao lại truyền ra huyên náo như vậy chứ."

Nàng hơi cúi mắt: "Kỳ thật, có nam nhân nào lại thừa nhận mình khó được đâu? Kỳ thật thể diện của ta đã mất hết, đối với loại chuyện như vậy đã quen từ lâu. Chỉ mong vương thượng không cần coi đây là điều kiện, mà hãy vì giang sơn Tô Bì mà lo lắng, ta hứa với vương thượng, chỉ cần ngươi ta liên minh, sau khi chiến tranh kết thúc, ta nhất định sẽ chọn rất nhiều mỹ nam từ Đại Dục dâng cho vương thượng."

"Nhưng sẽ đẹp như ngươi sao?" Canh Bàng Thị nhìn chằm chằm mặt Vệ Tử Quân, lập tức làm như nhớ tới cái gì, nhướng mày, "Sao lại để về sau? Thành ý của khả hãn ở nơi nào? Phàm là sứ giả đến đều có chuẩn bị lễ vật, khả hãn nếu không có lễ vật liền ở lại bồi bổn vương một đêm đi, về phần khó gần nữ nhân, cũng không sao."

Vệ Tử Quân nghe vậy cả kinh.

"Vương.. vương thượng. Ta đề cử cho ngươi một mỹ nam!" Vệ Tử Quân vội vàng nói, ngón tay duỗi ra, chỉ xuống người phía dưới, "Hắn.. hắn.. Đẹp chứ. Hắn so với ta càng đẹp hơn."

Hạ Lỗ ngồi bên cạnh nàng nhất thời giận đến khói bay đầy trời, nữ nhân này, vì để bảo toàn chính mình liền bán đứng hắn, hắn tức giận nhéo một cái vào mông nàng.

Vệ Tử Quân đau đến run lên, chột dạ không dám lên tiếng.

Canh Bàng Thị nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lỗ, buông tha Vệ Tử Quân, "Vậy hắn đi, ngươi nói hắn đẹp, ta cũng thấy hắn đẹp, tuy rằng không phải loại ta thích nhưng so với những nam nhân ta có đều đẹp hơn, làn da này cũng tốt." Canh Bàng Thị lướt qua Vệ Tử Quân, sờ gương mặt Hạ Lỗ, Hạ Lỗ chán ghét nghiêng đầu, "Thực nhẵn, một ngàn mỹ nhân của ta cộng lại cũng không đẹp bằng hắn, ta muốn hắn, thử thay đổi khẩu vị xem sao."

Vệ Tử Quân tao nhã mỉm cười gật đầu, "Được. Được. Như thế chúng ta lập tức thương nghị việc xuất binh đi." Dứt lời, cái mông lại một trận đau nhức. Hạ Lỗ ở bên cạnh vẫn luôn trầm mặc phút chốc đứng lên, "Vương thượng, chỉ sợ cô phụ ý tốt của vương thượng rồi, nếu việc đã đến nước này, Hạ Lỗ không thể không nói, thật sự không thể ngại cho thể diện mà làm bẩn vương thượng." Hắn liếc mắt nhìn hai gương mặt khinh ngạc kia, tiếp tục nói: "Ta mắc bệnh hoa liễu."

Canh Bàng Thị nhìn về phía Hạ Lỗ, mặt lộ vẻ dị sắc.

"..."

Vệ Tử Quân kinh hô một tiếng, "Là ngày ấy ở Đại Dục bị nhiễm ở Hoa Mãn Lâu hay sao?"

Hạ Lỗ sửng sốt, "Ngươi làm sao biết?"

Vệ Tử Quân nhíu mi, "Bởi vì từ khi trở về tử Hoa Mãn Lâu, trên người ngươi luôn phát ra một cỗ hương vị thối, là từ nơi đó phát ra sao?"

Khóe miệng Hạ Lỗ run rẩy, "Mùi hương ghê tởm như vậy sao? Ta cũng đã đi khám danh y, nhưng càng ngày càng nặng."

Vệ Tử Quân đạp Hạ Lỗ một cước, "Vậy còn không mau đi ra ngoài? Làm bẩn bảo điện của vương thượng."

Hạ Lỗ xoay người thất tha thất thểu đi ra ngoài.

"Các ngươi là đang trêu đùa bổn vương sao?" Canh Bàng Thị đã sớm không còn tươi cười, gương mặt lạnh như băng.

Vệ Tử Quân nâng mắt nhìn Canh Bàng Thị, nàng quả thực không ngu ngốc.

"Đây đều không phải là ý của Vệ Phong. Vệ Phong thật sự vô tâm trêu đùa, thỉnh vương thượng thông cảm, chúng ra đều vì nước chinh chiến, lo nghĩ cho đại kế của quốc gia, sao có thể ở bên vương thượng tầm hoan, mà để mặc con dân thiên hạ!" Nàng nhìn ra được, đó là một nữ nhân thông minh, như vậy lời nói thành khẩn có lẽ là phương thức tốt nhất.

"Ngươi đây là nói bổn vương chỉ biết tầm hoan, không để ý đến sinh kế của con dân?" Canh Bàng Thị nheo mắt lại.

"Không dám, Vệ Phong chỉ có tư cách nói chính mình, những người khác không dám bình luận, nhưng nếu Vệ Phong bị vây vào vị trí của vương thượng, nhất định sẽ đem Thổ Phiên đạp dưới chân, lúc trước bọn họ cướp những gì nhất định phải trả đủ cho bọn họ, nhất định phải đội trời đạp đất đứng trong trời đất này. Đến lúc đó, cho dù có ham mê sắc đẹp như thế nào, người khác vẫn phải lấy ánh mắt kính ngưỡng mà nhìn ta."

Lời này, thanh thúy mà hữu lực, lại mang theo lực sát thương cực lớn. Hẳn là đã chết lặng lâu lắm, hẳn là suy sút lâu lắm, nay bị một mũi tên nhọn chọc bừng tỉnh, máu đầm đìa chảy ra, đau đớn đánh úp lại, người thật thanh tỉnh. Canh Bàng Thị nhìn chằm chằm Vệ Tư Quân thật lâu, đứng lên, "Kha hãn đi nghỉ tạm đi." Sao đó xoay người kéo hai vạt áo chậm rãi rời đi. Bóng dáng dưới ánh nến vô cùng cô tịch.

Trở lại phòng, Vệ Tử Quân thở phào nhẹ nhõm, không biết phép khích tướng này có dùng được không, hình như, nàng ta đã tỉnh ngộ rồi.

Tắm rửa qua loa, đang định đi nghỉ, không ngờ Hạ Lỗ mặc kệ thị nữ ngăn trở bên ngoài, đi vào.

Đợi khi nhìn thấy Vệ Tử Quân, hắn nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, sau đó đi đến bên cạnh án ngồi xuống, không hề lên tiếng, giống như đang tức giận.

Thật lâu sau, hắn mới mang theo biểu tình bi thương nói: "Vì để có thể liên minh thành công, ngươi đem ta thành lễ vật ném ra ngoài phải không?" Thanh âm khàn khàn, không có thanh nhã như ngày xưa.

Vệ Tử Quân không ngờ hắn sẽ coi chuyện này là thật, chắc là đã làm tổn thương hắn, "Này, này.. Không phải tặng không thành sao?" Lời này vừa nói xong liền hối hận, nói ra cái lời không nên nói, lập tức nói thêm một câu, "Cái kia.. Ta không phải giúp ngươi nói dối sao?"

"Ngươi thật sự không quan tâm ta với nữ nhân khác ở cùng nhau sao?" Hắn cúi mi mắt, thật sự thương tâm.

Vệ Tử Quân không nói gì, việc này thật sự không thể giải thích được, nàng có để ý cũng không thể nói cho hắn hiểu được, ai kêu nàng làm như vậy đâu.

"Ai, sao ngươi lại coi là thật chứ? Ta biết rõ ngươi chán ghét nữ nhân, biết rõ ngưỡi sẽ cự tuyệt nên mới nói như thế nha. Ngươi cũng sẽ không thật sự để cho nàng ta chiếm tiện nghi không phải sao, còn nữa, khi thấy nàng ta có ý với ngươi, ta không phải đã nói giúp ngươi sao?"

"Ngươi không có, ngươi còn nói 'Tốt! Tốt!'". Hạ Lỗ tức giận lên án.

"Này này.. Này này.. Ta nói như vậy khi nào?" Đôi mắt vô tội của nàng vụt sáng.

Hạ Lỗ tức giận đến mạnh mẽ ngẩng đầu, phẫn nỗ nhìn khuôn mặt tươi cười trêu tức của nàng.

Vệ Tử Quân cười khẽ, từ phía sau ôm lấy cổ hắn, "Được rồi, đừng nóng giận, ta nào biết nói như vậy cũng có thể làm cho ngươi tức giận, về sau sẽ không như vậy nữa, được rồi chứ?" Nàng cúi mắt nhìn hắn.

Hạ Lỗ xoay người ôm lấy thắt lưng của nàng, "Bồi thường cho ta."

"Muốn bồi thường như thế nào?" Nàng nhíu mày nhìn hắn.

"Đêm nay ta ngủ ở đây." Hắn ngẩng đầu nhìn nàng.

"Không được." Nàng nâng cằm lên.

Hắn không lên tiếng, cũng không có dây dưa.

Nửa ngày sau, hắn mới rầu rĩ nói: "Cô ta còn sờ soạng mặt ta."

Vệ Tử Quân nghe vậy cười to, "Nếu nàng thật có thể đồng ý với chúng ta, sờ mặt một chút thì thế nào? Ngươi vì nước hiến dâng, ngày quân ta khải hoàn trở về, ta sẽ lập một tấm bia to cho ngươi, để cho thế nhân kính ngưỡng, cúng bái, làm cho thiên hạ đều biết ngươi từng vì thảo phạt Thổ Phiên mà cống hiến khuôn mặt." Nàng nói, cảm xúc dạt dào trào dâng.

Hạ Lỗ tức giận đến bắt lấy cánh tay của nàng cắn một ngụm, Vệ Tử Quân đau, kêu lên một tiếng.

"Đau không?" Hắn nhẹ nhàng vỗ về chỗ da của nàng bị răng ấn lên, cúi đầu hôn xuông, nửa ngày, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi ngủ đi."

"Được, ta đưa ngươi ra ngoài." Vệ Tử Quân rút bàn tay bị hắn cầm ra.

"Không cần, ta chờ ngươi ngủ sẽ đi, ngươi đi ngủ đi." Hạ Lỗ hướng cằm về phía giường.

"Này, ngươi ở đây, sao ta có thể ngủ được?"

Hạ Lỗ đẩy nàng ngã xuống cạnh giường, bắt đầu cởi y bào của nàng.

"Hạ Lỗ, đừng như vậy." Vệ Tử Quân có chút quẫn bách.

Hạ Lỗ chấp nhất cởi ngoại bào của nàng, sau đó đặt nàng vào trong giường, kéo chăn gấm phủ lên người nàng.

Vệ Tử Quân trừng mắt, nhìn hắn làm hết thảy.

"Ngủ đi." Hắn giúp nàng chỉnh góc chăn.

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Trong chốc lát, tiếng hô hấp đều đều
vang lên.

Hạ Lỗ cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó ở bên khóe mắt nàng nhẹ nhàng điểm một chút, cuối cùng dừng ở môi, nhẹ nhàng hôn hai cái. Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má của nàng, vô cùng nhẹ nhàng, sợ nàng tỉnh lại.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.

"Hạ Lỗ!" còn chưa đi ra tới cửa, tiếng gọi của Vệ Tử Quân đã vang lên sau lưng.

Hắn xoay người.

Vệ Tử Quân xốc chăn lên, "Lại đây ngủ đi."

"Thật sự có thể chứ?" Thanh âm của hắn có chút run run.

"Có thể cái gì chứ? Ngủ thôi mà, sợ ngươi một mình tịch mịch." Vệ Tử Quân câu môi cười xấu xa, "Ngươi không phải 'Từ đó, cộng chẩm không cô tịch' hay sao."

Mặt Hạ Lỗ đỏ lên, có chút ngượng ngùng. Hắn cởi ngoại bào, chui vào trong chăn, dính sát vào thân hình ôn nhuyễn của nàng, ôm chặt lấy.

Trong mắt Vệ Tử Quân nóng lên, có lẽ, nàng nên chấp nhận cảm tình thuần mỹ của hắn.

Hai người gắt gao ôm nhau, tựa hồ cuối cùng cũng có một đêm bình thường, ôm nhau thật chặt..

Sáng sớm ngày thứ hai, Canh Bàng Thị đi đến phòng ngủ của Vệ Tử Quân. Nghe được tiếng thông báo của nữ tỳ, Vệ Tử Quân mới tỉnh dậy, đang muốn đứng lên, nàng mới phát giác, bàn tay của Hạ Lỗ đang để ở trước ngực nàng, nàng ngượng ngùng bỏ tay hắn ra, hẳn là hắn đêm hôm khuya khoắt, thừa lúc nàng ngủ say, động tay động chân với nàng, nhìn vạt áo hỗn độn trước ngực cơ hồ mở cả ra đã là chứng minh tốt nhất.

Không nghĩ tới nàng ta tự mình đến, lại bị chặn ở ngoài cửa, Vệ Tử Quân không để cho Hạ Lỗ đi ra để tránh kích thích đến tâm tình của nàng ta.

Gió buổi sáng sớm, có chút lạnh, từng khóm hoa đỗ quyên lớn đung đưa trong gió. Canh Bàng Thi lẳng lặng nhìn Vệ Tử Quân, sau đó thở dài, đem ánh mắt dời về phía bầu trời phương xa, nàng nói: "Chỉ vì tranh đấu, những ngày an nhàn đã không còn, từ đó sinh tử khó đoán.." Nàng quay đầu, cười khẽ, "Khả hãn là muốn lợi dụng quân đội của ta ngăn trở quân của Thổ Phiên?"

Vệ Tử Quân nghe vậy cười khẽ, "Cái gọi là trụ cột của hợp tác, đó là cân bằng, khi một thứ mất cân bằng thì tất cả mọi thứ đều sụp đổ. Nếu ta chỉ để cho dũng sĩ Tô Bì liều chết chiến đấu, chúng ta chỉ ở hậu phương chờ tin tức, vương thượng sẽ đáp ứng sao?"

Canh Bàng Thị cười ha ha, "Xem ra ta đã quyết định không sai, khã hãn có hảo kế gì sao?"

"Không thể nói là hảo kế, mới chỉ là một ý tưởng bước đầu mà thôi." Vệ Tử Quân cúi mắt, ngắt một bông hoa, nhẹ nhàng đùa nghịch, trong mắt suy nghĩ quay cuồng.

"Khả hãn đừng thừa nước đục thả câu, uy danh của khả hãn sớm đã tứ hải đều biết, binh pháp mưu lược lại càng làm cho kẻ địch khiếp sợ, nói vậy, một cái ý tưởng nho nhỏ của khả hãn, sẽ mai táng hơn mười vạn đại quân của địch nhân.." Canh Bàng Thị tiến lên lấy bông hoa trên tay Vệ Tử Quân, "Nói chút đi."

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ cười nói: "Cũng không phải là Vệ Phong thừa nước đục thả câu, mới vừa rồi chỉ là suy nghĩ, bố cục như thế nào mới có thể ít thương vong nhất. Mới vừa rồi, ta sửa chữa sách lược hành quân một chút." Nàng nghĩ một chút, nâng ánh mát lên, "Vương thượng, ta ở chỗ này là người ngoài nên không biết, còn mong vương thượng hiệp trợ phong tỏa tin tức, đừng để tin tức lộ ra ngoài."

Canh Bàng Thị chỉ "Ừm" một tiếng, đột nhiên vương tay, xoay mắt Vệ Tử Quân, "Còn có một đôi mắt đẹp như vậy nữa, ta chưa bao giờ thấy qua một đôi mắt, thuần mĩ như vậy, thấu triệt như vậy, mê người như vậy."

Vệ Tử Quân rũ mi mắt xuống, chỉ làm như không phát hiện động tác của nàng, tiếp tục nói: "Vương thượng phải làm như không có việc gì phát sinh, sau đó để cho quân Thổ Phiên thuận lợi đi qua Tô Bì chạy tới Tượng Hùng, ta nghĩ, quân Thổ Phiên sẽ ở chỗ này chiêu mộ một ít binh lính cho đủ số, vương thượng phái một chủ soái tín nhiệm đi trước mang binh. Đợi lúc Thổ Phiên tới biên giới giữa Tô Bì và Tượng Hùng, chúng ta liền hai bên đồng thời phát binh, giáp công Thổ Phiên, mà những binh sĩ tùy quân này, đồng thời phản phệ, đến lúc đó, Thổ Phiên quân tất sẽ bị phá."

Canh Bàng Thi lại một trận cười to, "Khả hãn quả thực giảo hoạt, ha ha.." Ngón tay nàng vẫn đang vuốt ve mắt Vệ Tử Quân thuận thế đưa xuống dưới, xẹt qua hai má láng mịn, "Không ngờ, dù khả hãn đang bị người đùa giỡn mà vẫn nghĩ được rõ ràng như trước."

Mặt Vệ Tử Quân bình tĩnh không một gợn sóng, bất động thanh sắc ngăn cánh tay nàng đang tiến về phía môi: "Vương thượng lời ấy sai rồi, nữ quốc của vương thượng, nữ tử đa phu, địa vị của nam tử thấp kém, với vương thượng đây là trêu đùa. Chỉ là ở Tây Đột Quyết của Vệ Phong, chính là nam cường nữ nhược, nếu nhìn theo góc độ của ta, ta không thấy là bị trêu đùa, ngược lại cảm thấy được chiếm tiện nghi, thật sự là hưởng thụ không thôi."

Canh Bàng Thị vui mừng ra mặt, "Như thế, ta cho ngươi chiếm nhiều hơn chút tiện nghi, thế nào?"

Vệ Tử Quân nhíu mày nhìn nàng, bất đắc dĩ cười nói, "Vương thượng chớ nên vui đùa, đối đầu với kẻ địch mạnh, tình hình không thể trì hoãn, khinh thường."

Canh Bàng Thị lại cười một tiếng, nhưng ánh mắt phát ra vài phần minh khí, dù sao là vua của một nước, sao lại có thể không lo quốc sự, vẫn không phải là một nhân vật đơn giản.

Đại Dục Kiến Đức năm thứ ba, Tây Đột Quyết năm xà, tháng tư. Một chiến dịch kinh thiên động địa diễn ra ở phía Nam Khương Đường, giữa Tô Bì và Tượng Hùng. Trận này chủ soái chính là khả hãn Tây Đột Quyết, Đại Dục Phong thân vương Vệ Tử Quân nổi danh thiên hạ.

Dưới mưu kế tỉ mỉ của Vệ Tử Quân, đại quân chinh phạt của Thổ Phiên không chút cản trở đi qua Tô Bì, tiến vào thảo nguyên A Lý. Vệ Tử Quân suất lĩnh liên quân Tổ Bì dũng mãnh từ Tượng Hùng tới, rồi cùng Tây Đột Quyết đại quan do Hạ Lỗ suất lĩnh, đem hai mươi vạn đại quân Thổ Phiên vây trong sơn mạch ở Tượng Hùng.

Ngày ấy, cuồng phong nổi lên tứ phía, cát vàng che khuất mặt trời, mây đen cuộn trời, tiếng kèn thê lương, trầm thấp phá không, tiếng chân cuồn cuộn như sấm vang vọng đất trời.

Đội quân hắc thiết của Tây Đột Quyết cùng đại quân dũng sĩ của Tô Bì giống như những cơn sóng dữ, càn quét quay cuồng. Loan đao và mạch đao trong tay cùng khởi, đem cừu hận vô tận chém vào kẻ địch bọn họ hận thấu xương.

Quân Thổ Phiên chạy trốn, cơ hồ đều rơi vào đầm lầy Thương Mộc Sai, nơi Vệ Tử Quân chuẩn bị trước đó để làm nơi táng thân cho bọn họ.

Tiếng chém giết điếc tai dần yên lặng trở lại, thảo nguyên A Lý bị máu tươi làm bẩn, một cơn gió tinh thuần thoảng qua, thần sơn thánh hồ ở xa xa đều đang gào thét, mây đen trầm thấp rốt cục không chịu nổi áp lức, một trận mưa to tầm tã trút xuống.

Sau cơn mưa, trời xanh không một gợn mây, mây trắng tụ tập trên đỉnh núi, dòng sông màu xanh lam trong suốt uốn lượn chảy qua đồng cỏ nửa xanh nửa vàng, có rất nhiều đại bàng đen đồng loạt rít lên, giống như mây đen đầy trời đột nhiên rơi xuống, khí thế điên cuồng, cấp tốc đánh về phía xác chết đầy đất.

Vệ Tử Quân nhìn trời xanh mây trắng phía xa xa, nhìn Khang Kiên Phong cao cao tại thượng, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Thi thể trải rộng cùng máu tươi bị mưa pha loãng, thật làm cho người ta buồn nôn. Một cơn gió thổi qua, thảo nguyên tráng lệ tràn đầy thê lương.

Một trận này, được thế nhân gọi là chiến dịch Thương Mộc Sai. Trận này, quân địch tổn hại hơn phân nửa, còn lại toàn bộ đầu hàng, dưới tình huống cấp bách quân lực, tất cả đều được hợp nhất thành đại quân Tây Đột Quyết. Trận này, liên quân Tây Đột Quyết cùng Tô Bì chỉ tổn thất gần hai ngàn người, số liệu như vậy làm cho các quân sự gia khắp trung nguyên không kìm được sợ hãi than, càng làm cho bọn họ sợ hãi than đó là cái người lĩnh quân kia, ở trên người của nàng, kỳ tích tác chiến không chỉ xảy ra một hai lần.

Sau chiến dịch ở Thương Mộc Sai, nhóm quân thứ hai của Thổ Phiên còn chưa tới, Vệ Tử Quan lấy tốc độ sét đánh, cấp tốc xuất binh đi chinh phục các vùng ở phía Tây Đại Dục. Đến đây, toàn bộ phần phía bắc của Thổ Phiên đã sụp đổ, hơn một nửa lãnh thổ của Thổ Phiên đã bị Vệ Tử Quân nắm trong tay. Lúc này, bên trong vương đình của Thổ Phiên lòng người vô cùng hoảng sợ.

Ngay lúc Vệ Tử Quân đang tốc chiến tốc thắng, muốn nhanh chóng tiến thẳng đến vương đình thì nhận được một tin tức, Tùng Tán Kiền Bố dẫn binh thân chinh, chủ soái tiên phong là người con duy nhất của hắn, Cống Tùng Cống Tán, cùng Phun Cốc Hồn vương tử Nam Cung Khuyết.

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Tới Cửa Cuồng Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện