Sáng sớm hôm sau, người ham ngủ như Vệ Tử Quân đã dậy từ rất sớm.
Vội vàng rửa mặt chải đầu. Nàng đã học cách búi tóc cao kiểu nam tử từ Điệt Vân, nhưng làm sao đầu cũng còn rối. Điệt vân đứng một bên nhìn, nhịn không được lại đến giúp một tay, đem mớ tóc dài đen nhánh của nàng kéo cao lên đỉnh đầu thành một búi, lộ ra cái trán trơn bóng như ngọc, sau đó lấy cái quan làm từ vải thô màu trắng cố định búi tóc trên đỉnh. Thanh thản nhẹ nhàng khoan khoái, rốt cục cũng xử được mớ tóc tai nhiều ngày nay vẫn bù xù.
Cái quan kia là Điệt Vân may đêm qua, nhỏ gọn hào phóng, quan lên đỉnh đầu tạo thành búi tóc. Trước sau che khuất búi tóc, hai bên lại cố ý lộ ra búi tóc màu đen, vừa không lỗi thời, lại đem đến cảm giác hào phóng, không thể tưởng được Điệt Vân lại có tài này, có thể làm cho nàng phụ kiện tạo cảm giác đặc biệt ai thấy cũng thích này.
Thay vào trang phục vải thô màu trắng được giặt sạch sẽ. Ngày vết thương của nàng lành lại Điệt Vân đem bốn bộ quần áo hắn có để nàng chọn 2 bộ, nhưng nàng chỉ chọn bộ màu đen. Điệt Vân bắt buộc nàng chọn thêm, nàng đành phải lại chọn bộ màu trắng này.
Thay xong quần áo, Điệt Vân lại vào đưa cho nàng một đoạn bạch lăng.
“Đây là cái gì?” Vệ Tử Quân kỳ quái hỏi.
“Ngươi định cứ như vậy đi ra ngoài?” Dứt lời, Điệt Vân nhìn lướt qua bộ ngực của Vệ Tử Quân, mặt liền đỏ.
Nghĩ đến ngày ấy cảnh xuân hiện ra, kia cảm giác mềm mại, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
“Này có thể làm cái gì?” Vệ Tử Quân ánh mắt bị bạch lăng trên tay hấp dẫn, lật tới lật lui để xem, căn bản không chú ý đến ánh mắt của Điệt Vân.
Nhìn người trước mặt phản ứng ngu ngốc, Điệt Vân cố nặn ra dũng khí. “Cái này là lúc đầu ngươi tới đây, quấn nó ở trên ngực.” Nói xong mặt trở nên hồng hồng, rối tinh rối mù.
“Sao? Quấn ở ngực?” Vệ Tử Quân suy nghĩ một hồi cũng trở nên thông suốt.
Xem ra bị lấy ra lúc chữa thương, nói vậy, khi ở chiến trường mình cũng là nữ phẫn nam trang ?
Nhìn vết rách do bị tên đâm đã được khâu tốt, hơn nữa khối bạch lăng bị đứt ba chỗ đã được nối lại với nhau. Đột nhiên nghĩ tới thời điểm bạch lăng bị cởi xuống mình cũng bị nhìn sạch sẽ, nhất thời thẹn đến muốn chui xuống đất. Lúc không hay biết gì bị người ta nhìn tới nhìn lui, thật sự là đủ dọa người .
Tuy rằng là bị tên nhóc con này nhìn, nhưng ngẫm lại hắn dù sao cũng hai mươi tuổi , bất giác trên mặt phát sốt.
Cũng may Vệ Tử Quân có một trái tim mạnh mẽ, nháy mắt nàng liền giả bộ không có việc gì, đây là thủ đoạn lúc trước của nàng dùng để đối phó với tình huống xấu hổ. Bất kể xảy ra chuyện gì khiến nàng xấu hổ, nàng đều làm bộ như dường như không có việc gì, người khác nhìn không ra trạng thái túng quẫn của nàng, lập tức không có hứng thú đi trêu chọc nàng .
Vốn tưởng rằng, Điệt Vân thấy nàng mặt đỏ sẽ trêu chọc nàng, không dự đoán được mặt Điệt Vân so với nàng còn hồng hơn, hệt như mông khỉ . Bộ dáng nhăn nhó xấu hổ đó làm sao giống cái người ngày thường mũi hướng lên trời.
Nhìn thứ trong này, nàng cũng không biết dùng thế nào, nhưng nhìn mấy cái dây buộc được khâu ở trên liền hiểu rõ ràng.
Sau khi thu thập thỏa đáng, một thiếu nhiên công tử vô cùng tao nhã, tuấn dật phi phàm mang theo vẻ đẹp trung tính xuất hiện ở trước mặt Điệt Vân. Giơ tay nhấc chân đều toát lên sự quý phái.
Chỉ có bộ quần áo làm từ vải thô tố cáo xuất thân của chủ nhân nó.
Nhìn Vệ Tử Quân chắp hai tay sau lưng bước ra, Điệt Vân đầu tiên là ngẩn ngơ, bộ dáng kinh diễm hiện rõ, ngay sau đó là vỗ tay cười to: “Này khí chất đúng là của công tử, không phú thì quý, vậy mà vải thô xiêm y lại bán đứng ngươi. Làm cho người ta vừa liếc mắt liền khẳng định ngươi là tên nghèo kiết hủ lậu lại có tật sĩ diện.”
Vệ Tử Quân nghe xong cũng không buồn, nàng thật sự là thích bộ quần áo này, mặc vào rộng rãi thoải mái vô cùng, người nghĩ sao có quan trọng gì? Cũng không liên quan đến nàng.
“Hả? Ngươi mặc chỉnh tề như vậy làm gì, chẳng lẽ muốn theo ta đi ra ngoài?” Vệ Tử Quân thấy Điệt Vân kéo kéo nơi này, phủi phủi nơi đó, bộ dáng rõ ràng là đang sửa soạn.
Tối hôm qua Điệt Vân cực lực cản trở ý đồ nàng muốn xuất cốc, nhưng chuyện nàng quyết định ai có thể ngăn cản được? Nếu không phải nàng có thể kiên trì với chính mình, làm sao có được thành tựu phi phàm của trước kia. Thử hỏi sản nghiệp trước kia của nàng, người nào trước khi đầu tư mà không có ý không xem trọng, nhưng sau khi nàng phân tích hợp tình hợp lý, vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình cho đến cùng, sau mỗi một lần đều là nàng đem lại lợi nhuận to lớn chứng minh năng lực quyết đoán phi phàm của mình.
Người nếu muốn thành công, khi cần phải giả điếc mà làm.Đây cũng là nguyên tắc thành công thứ nhất của nàng, cũng tạo cho nàng tính cách quyết đoán quyết tuyệt.
Điệt Vân ngăn cản không được, liền không thuận theo kiên quyết muốn đi theo, kết quả không cẩn thận để cho sư phụ nghe được bọn họ tranh luận, không nghĩ tới sư phụ cũng không ngăn cản Vệ Tử Quân, lại nói: “Cũng tốt, cuối cùng cũng phải đi ra, trước đi xem cũng tốt.”
Vốn đã tính toán hôm nay sẽ đi theo, cho nên sáng sớm Điệt Vân cũng đi theo dọn dẹp, thu thập thỏa đáng.
“Không đi theo ngươi chỉ sợ bị người mang đi cũng không biết.” Điệt Vân liếc Vệ Tử Quân một cái.
Hắn xác thực lo lắng, bộ dạng của Vệ Tử Quân đi ra ngoài thật sự rất chói mắt , tuy rằng ăn mặc bình thường, nhưng trên người giống như đang tỏa sáng, Dù có đứng lẫn lộn trong một đám người, nhưng liếc mắt một cái cũng đủ thu hút ánh nhìn người khác, chọc người để ý như vậy, vạn nhất bị người tên sắc quỷ nào đó phát hiện nàng là nữ nhân, thì biết làm sao?
“Yên tâm đi, có khi ta mang người khác đi cũng không biết chừng! không thì giúp ngươi đem cái đại cô nương trở về làm vợ?” Vệ Tử Quân như nguyện thấy được Điệt Vân xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Thiên hạ này còn có nơi Vệ Tử Quân nàng tìm không ra? Nghĩ lại nàng trước kia quá quen chuyện này, xuất ngoại giống xuống nhà bếp, huống chi chỉ là một cái Lộc thành
nho nhỏ.
“Không cho phép Điệt Vân đi ra ngoài.” Hai người rốt cục cũng làm ầm ỹ tới Tụ Vân Tẩu.
“Vì sao không cho phép? Sư phụ!” Điệt Vân bất mãn hỏi, thật vất vả có một cơ hội cùng Vệ Tử Quân đi ra ngoài.
“Người của Lưu Vân Đức hiện ở Lộc thành.” Tụ Vân Tẩu bất đắc dĩ nói.
“Hắn ở đó thì sao.” Điệt Vân trở nên có chút kích động.
“Hắn biết ngươi còn sống, thề phải tìm ra ngươi, để trả mối thù diệt môn! Đều do cha ngươi tạo nghiệt a.”
“Sư phụ, ta không cần lại trốn ở đây, làm cho đồ nhi đi gặp hắn một lần, có chết thì cũng chẳng sao, còn hơn ở đây làm rùa đen rụt đầu!” Điệt Vân kích động kêu đứng lên.
“Chớ có nói bậy! Hôm nay… Không cho phép đi ra ngoài!” Tụ Vân Tẩu cố gắng kiềm chế âm điệu của mình.
“Chẳng lẽ Tử Quân một mình ra ngoài người có thể yên tâm sao.” Điệt Vân kích động kêu.
“Năng lực Tử Quân không giống ngươi .” Tụ Vân Tẩu khẩu khí dường như chắc chắn Vệ Tử Quân có thể ứng phó hết thảy.
Điệt Vân đứng thật lâu, trong mắt tràn đầy thất vọng, bi ai, oán giận. Rốt cục quay người lại chạy đi ra ngoài.
“Sư phụ, hắn…” Vệ Tử Quân không biết có nên đuổi theo hay không, khuyên nhủ hắn.
“Không cần lo cho hắn. Tử Quân a, ngươi cầm chút lộ phí này đi.” Tụ Vân Tẩu đưa đến một cái túi tiền.
“Sư phụ, đây là bao nhiêu tiền? Có thể mua được thứ gì?” Vệ Tử Quân đổ ra thấy được hai khối bạc vụn.
“Hai lượng, có thể làm được hai bàn tiệc rượu loại tốt .”
“Sư phụ, ta không cần dùng nhiều tiền như vậy. Một văn tiền có thể mua cái gì?”
“Một cái bánh bao.”
“Vậy sư phụ cho ta hai văn tiền đi, giữa trưa ta mua hai cái bánh bao là được .”
“Nha đầu ngốc! Hai văn tiền có thể làm gì? Đây là sư phụ mệnh lệnh, cầm hết.”
“Không, sư phụ, ngươi nếu bắt ta lấy hết, ta thà rằng một văn cũng không cần.”
Tụ Vân Tẩu còn không có gặp qua ai có đồ đệ cố chấp như vậy, cuối cùng đành chịu thua. Vệ Tử Quân vì làm cho sư phụ an tâm, cầm năm mươi văn tiền.
Sau khi nghe sư phụ dặn dò xong, Vệ Tử Quân đi đến trong viện tìm Điệt Vân. Tìm một lúc cũng không thấy người đâu, liền lại bước vào cửa phòng.
Đôi mắt liếc qua, mới phát hiện Điệt Vân trở về phòng phía đông, đang viết gì đó.
Phòng phía đông vốn là chỗ ở của sư phụ, sau khi Vệ Tử Quân đến đây liền chiếm lấy phòng phía tây của Điệt Vân, Điệt Vân cùng sư phụ ở phòng này.
Rón ra rón rén nhẹ nhàng đi qua, Điệt Vân lại sớm cảnhh giác, đứng lên đem giấy nhét vào trong tay nàng.
Vệ Tử Quân mở ra liền thấy nguyên lai là một cái bản đồ.
Điệt Vân chỉ vào bản đồ, ngàn lần dặn dò, sợ nàng quên. Vệ Tử Quân nhất nhất ghi nhớ, sau đó lấy bản đồ Điệt Vân vẽ nhét vào trong lòng.
Nhìn Điệt Vân bộ dáng cô đơn, Vệ Tử Quân trong lòng chua xót, tưởng chọc hắn vui vẻ, liền tiến lên một tay ôm Điệt Vân bả vai.”Điệt Vân, ngươi muốn ăn cái gì, ta sẽ mang về cho ngươi.”
Đột nhiên thân cận làm cho lòng Điện Vân nhảy dựng, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc khiến mình hoảng hốt vô số lần, cảm thụ thân hình đang kề sát từng làm cho hắn rung động không thôi, thần chí dần dần mơ hồ.
Kia nhiệt độ từ cơ thể truyền đến, làm cho Điệt Vân hoảng hốt cảm thấy ôm ấp này thật ấm áp, đó là cảm giác ấm áp mình chưa từng có.
Vì thế hai tay bất giác mở ra, đem người nọ ôm trọn vào lòng.
Vệ Tử Quân không nghĩ tới người hay thẹn thùng như hắn, cư nhiên cũng có thể làm ra hành động lớn mật như vậy. Trong lòng lý giải hắn là vì thương tâm, cô đơn, thất vọng đều ập đến, liền nhẹ nhàng vỗ sau lưng Điệt Vân như muốn an ủi.
Mà Điệt Vân như con thuyền nhỏ gặp bão tố cập vào được cảng yên bình, lưu luyến không thôi, không muốn rời đi. Hương thơm của người trong lòng tràn ngập quấn quanh, làm cho Điệt Vân choáng váng. Kia ấm áp, hương mai quanh quẩn ôm ấp khiến người ta như nghiện thuốc phiện, khiến hắn càng lúc càng rơi vào sự ôn nhu này mà không có cách nào kiềm chế.
Vệ Tử Quân lại vỗ vỗ sau lưng Điệt Vân, ý bảo nàng phải đi, tiếc rằng hắn lại quấn như bạch tuộc, nàng đẩy thế nào cũng không ra.
“Điệt Vân?” Vệ Tử Quân nhẹ gọi.
Làm Điệt Vân giật mình tỉnh lại, cả kinh khi thấy chính mình tự nhiên làm ra như thế hành động, hé ra mặt đã muốn hồng đến cổ.
Nhưng trong lòng lại vui rạo rực , mỹ muốn mạo phao(?).
Vệ Tử Quân nhìn người đối diện gương mặt đỏ thẫm, tâm muốn trêu chọc lại dâng trào. “Điệt Vân, khi về ta sẽ đem cho ngươi cái đại cô nương thật tốt làm vợ ngươi. Về sau có cô dâu chơi cùng Điệt Vân, còn cùng Điệt Vân ngủ, được không?”
“Ngươi… Ngươi này… Nữ nhân!” Lắp ba lắp bắp cả nửa ngày, từ thối làm sao cũng mắng không được.Không lẽ cái ôm vừa rồi làm hắn biến đổi? Hoặc là, nàng một chút cũng không thối, hơn nữa nàng thật sự là rất thơm a.
“Ha ha ha ha…” Nhìn bộ dạng quẫn bách của Điệt Vân, Vệ Tử Quân thoải mái cười to.
Truyện convert hay :
Tới Cửa Con Rể Diệp Thần