Đại Dục tháng ba, năm Thái Trữ thứ năm.
Khai hoàng Lý Loan băng hà, thụy hào Dục Thành đế, cử hành quốc tang. Tân hoàng mười lăm ngày sau đăng cơ, lấy hiệu là Kiến Đức.
Tân hoàng đăng cơ nằm ngoài dự kiến của dân chúng Đại Dục, không phải đại hoàng tử Việt vương Lý Bắc Tắc, không phải nhị hoàng tử Kinh vương Lý Long Dực, mà là tam hoàng tử Tấn vương Lý Thiên Kỳ.
Tân hoàng vừa kế vị, lập tức chiếu cáo thiên hạ, miễn giảm thuế khóe, phái quan giám sát các lộ, trước tra từ trung ương, sau tra tham quan vô lại ở các nơi. Bởi vì những quan giám sát kia trực tiếp cử ra từ Ngự Sử Đài, không do Lại bộ chưởng quản, lại không cấu kết thế lực khắp nơi, cho nên, trận này đã trong sạch hoá bộ máy chính trị, có thể nói là hiệu quả rõ rệt.
Lúc tân hoàng đăng cơ, Tề vương Lý Hữu Tức được tiên hoàng ban thưởng họ Lý ở Tề quận làm phản. Lý Thiên Kỳ sử dụng thủ đoạn sắc bén, ly gián phản quân, tự mình hạ lệnh chém đầu Lý Hữu Tức thị uy, trong cùng tháng đã nhanh chóng bình định nội loạn.
Hắn lại ở mỗi quận huyện tiến cử ba nhân tài, tham gia khoa cử, cùng học trò cả nước tham gia thi đình, thu nạp nhân tài, tự bồi dưỡng thế lực cho mình.
Hết thảy mọi việc, đều làm đám lão thần bất ngờ. Tam hoàng tử, người nhìn như vô cùng ôn nhã, cũng không tranh giành ngôi vị hoàng đế, lại mạnh mẽ vang dội như vậy, tác phong như vậy, giống như đem cả thiên hạ này, sớm nhét vào trong bụng, chỉ đợi thời cơ là động thủ. Tân hoàng làm việc lưu loát, quả cảm, làm bọn họ nhất thời không dám khinh thường.
Đông qua đi, xuân lại tới, trong thành Đại Hưng, hoa cỏ nơi nơi khoe sắc.
Hoàng cung Đại Dục, trong điện Ngũ Đức, bình hoa cúc vàng nhạt tản ra từng đợt thơm dịu.
"Bệ hạ, Vệ Phong dụng binh, tốc chiến tốc thắng. Lần này bắn tứ tên khiến Thổ Phiên đại bại, giao chiến không tới hai canh giờ." Một nam tử mặc cừu bào cung kính đứng một bên, kính cẩn nói.
"Hắn làm khả hãn Đột Quyết thật dễ chịu." Lý Thiên Kỳ phe phẩy chiết phiến trong tay. Thần sắc không một tia dao động.
Nam tử mặc cừu bào thầm nghĩ, thời tiết lạnh lẽo như vậy, cần quạt làm gì chứ? Không phải là lò sưởi trong điện làm bệ hạ nóng chứ? Nhưng đây cũng không tính là nóng nha, nhưng mà, xem chữ trên quạt kia, hình như là chữ của khả hãn.
Lý Thiên Kỳ khẽ vươn tay, vuốt mặt quạt. Một lát sau, giương mắt nhìn, "Sao lại ngừng? Nói tiếp đi!"
Nam tử mặc cừu bào hoàn hồn, nói tiếp: "Điều khiến cho người ta tán dương là, khả hãn không ham mười vạn đại quân kia, mà cùng Thổ Phiên làm một cuộc mua bán, lấy mỗi người mười đam lúa mì thanh khoa, mười đam tiểu mạch cộng thêm mười lượng hoàng kim, liền cho bọn họ trở về Thổ Phiên."
Lý Thiên Kỳ đột nhiên cười to, "Thật là thế sao! Ha ha ha ha —— hắn như vậy cũng nghĩ ra được, nhưng mà đấy đúng là tác phong của hắn. Làm như vậy đối với Tây Đột Quyết, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất."
"Dạ, các đại thần cũng không hiểu, khả hãn sao lại cho mười vạn đại quân trở về ? Đó là mười vạn đại quân đó!"
"Nhưng đổi lấy được hai trăm vạn đam lương thảo! Đột Quyết thường xuyên bị thiên tai, nghe nói đợt này tuyết lại rơi không dứt, chỉ sợ là có tuyết tai, hắn hơn phân nửa là vì phòng thiên tai mà dự trữ lương thảo. Hai trăm vạn đam lương thảo! Cũng đủ cho cả Tây Đột Quyết qua được trận thiên tai này. Hơn nữa, mười vạn đại quân kia cũng không dùng được, lưu lại cũng vô ích, không bằng trả lại Thổ Phiên. Chỉ là không ngờ, hắn lại bán được giá tốt như vậy. Hai trăm vạn đam lương thực, đủ để cho Thổ Phiên khốn khó một thời gian, ha ha ha ha ——" nói xong lại cười lớn.
Cười một trận, lại hỏi tiếp: "Hắn bình thường có cùng người nào thân thiết? Lời đồn đãi hắn với A Sử Na Dục Cốc kia có phải là thật không?"
"Chuyện này... Thần không dám vọng đoán... Huống hồ sau khi A Sử Na Dục Cốc chết, phi tần trong cung, trừ khả đôn cùng mấy người tuẫn táng, còn lại khả hãn đều tiếp nhận."
"Hừ! Tay ôm mỹ nhân, hắn thật biết hưởng thụ." Lý Thiên Kỳ trên mặt phát lạnh, tay không ngừng phe phẩy chiết phiến.
"Khả hãn đối với những nữ nhân này mặc dù cẩm y ngọc thực, chiếu cố cẩn thận, nhưng rất ít ra vào hậu cung, tuy nói rằng khả hãn lo lắng cho quốc gia, nhưng thật ra là thanh tâm quả dục."
"Vậy có thể thấy được, hắn không thích nữ nhân, chỉ yêu nam nhân. Hừ, không cần nhắc hắn nữa, trẫm không muốn nghe." Lý Thiên Kỳ lạnh lùng vẫy tay.
"Dạ, bệ hạ, thần xin cáo lui." Nam tử mặc cừu bào định xoay người.
"Đợi chút, hắn... Ăn được không?"
"Khả hãn cũng không xa xỉ giống các quốc chủ khác, cắt giảm chi phí rất nhiều, hắn ăn rất nhẹ nhàng, cũng rất ít."
"Ở nơi như vậy, có thể có cái gì ngon." Lông mi cụp xuống, che khuất sự sắc lạnh trong mắt, cũng che khuất một tia cảm xúc không muốn cho người ta biết được. "Nói vậy lại tiết kiệm được một chút chi phí, chiếu cố cho dân chúng, dân chúng Đột Quyết thật có phúc."
"Dạ!" Nghe hắn khích lệ thần tượng của mình, trên mặt nam tử mặc cừu bào lộ ra tia sáng rọi, "Khả hãn rất tiết kiệm, cũng không yêu cầu may thêm đồ mới, nhưng lại rất chú trọng bề ngoài, y phục cũ giặt sạch mặc trên người, cũng không cho phép có nửa điểm ô bẩn, khả hãn mặc cái gì cũng đều rực rỡ loá mắt." Một tiếng hừ lạnh phát ra, một đạo lệ khí phóng tới, nam tử mặc cừu bào cảm thấy lỡ lời, sợ tới mức đứng im một bên, không dám nói nữa.
"Hắn sáng rọi như thế nào, trẫm tất nhiên biết, không nhọc ngươi nói. Ngươi lui xuống đi."
"Dạ."
Tuyết lớn, giống như trước không ngừng rơi xuống, không có ý định dừng lại, trời đầy lông ngỗng tung bay, bao trùm mọi thứ trong trời đất.
Vệ Tử Quân đứng trước trướng, nhìn tuyết phủ đầy đất, lòng có chút thắt lại.
Vốn phải là chuẩn bị đón mùa xuân, vậy mà khí hậu so với mùa đông càng thêm rét lạnh, tuyết đọng trên nền đất mỗi lúc một nhiều, vô số dân du mục bị nứt da, không thể bới tuyết nặng kiếm cỏ nuôi súc vật, đã có rất nhiều súc vật bị lạnh chết, đói chết.
Chỉ sợ, sau trận tuyết này, lại sẽ có người như hổ rình mồi với Tây Đột Quyết.
"Cũng không mặc thêm áo vào, trời lạnh như thế!" Điệt Vân đem một kiện áo choàng khoác lên vai Vệ Tử Quân. Ngày ấy xuất chinh, Điệt Vân cùng Lưu Vân Đức lo lắng không thôi, trên đường lại nghe thấy nàng gặp chuyện, Điệt Vân khóc chừng hai ngày. Sau khi thấy nàng an toàn trở về, liền không dỗi nàng nữa.
Vệ Tử Quân xoay người cầm tay Điệt Vân, đôi mắt trong suốt nhìn Điệt Vân, "Bắt mọi người phải ở đây chịu khổ, ai!" Ánh mắt xẹt qua một tia bỡn cợt, "Dù sao Điệt Vân nhất thời không thể quay về, Điệt Vân nhanh cưới một cô vợ Đột Quyết để ấm chăn đi!"
"Ngươi! Vẫn không đứng đắn, còn nói nữa, xem ta còn để ý ngươi không!" Điệt Vân thở phì phì, trừng mắt nhìn người kia cười tủm tỉm. Trong mắt Vệ Tử Quân tràn ngập ý cười, nhìn Điệt Vân tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cả lên, khóe môi không khỏi nhếch lên, nàng nắm chặt tay Điệt Vân, bộ dáng hắn thật khiến người ta đau lòng.
Thấy nàng nhìn chăm chú như vậy, nắm chặt tay như vậy, Điệt Vân trong lòng kinh hoàng, bất giác cụp mi mắt xuống.
Điệt Vân ngượng ngùng, càng làm cho nàng có hứng thú trêu chọc, ghé sát vào hắn, nhỏ giọng nói: "Điệt Vân, ngươi cũng đừng thẹn thùng như vậy, thẹn thùng như vậy không thể làm cho cô nương Đột Quyết sinh ra tiểu hài tử!"
"Ngươi... Ngươi..." Nữ nhân xấu, Điệt Vân tức giận buông tay, chạy về trướng.
Vệ Tử Quân vui vẻ cười to, nhìn thân ảnh chạy đi, trong mắt lộ ra một tia sầu lo, lắc đầu, xoay người đi về phía trướng của Hạ Lỗ.
Tầng tuyết đọng đã được binh lính san đi, lại bắt đầu phủ lên một tầng tuyết nữa.
Lính gác trước trướng đang muốn vào thông báo, lại bị Vệ Tử Quân nâng tay ngăn lại, nàng giũ vài bông tuyết trên người đi, bước vào trong trướng.
Lò sưởi trong trướng thực ấm, Hạ Lỗ nằm trên giường, nghiêng đầu ngủ say, lông mi dài khép lại, trên làn da ngọc bạch có một tầng đạm phấn.
Thật là một vưu vật, Vệ Tử Quân thầm nghĩ.
Mũi tên này bắn đi đâu không bắn lại vừa vặn bắn trúng mông phải của Hạ Lỗ, nhưng cũng may mắn là bắn trúng nơi này, bởi vì mũi tên kia thật sự quá sâu. Trên mũi tên lại có độc, khiến cho miệng vết thương không chịu khép lại, nửa tháng trôi qua, mới có chuyển biến tốt.
Nhẹ nhàng xốc chăn lên, tính nhìn miệng vết thương, đụng chạm rất nhỏ làm Hạ Lỗ bừng tỉnh. Trợn mắt trông thấy Vệ Tử Quân bên cạnh, trong mắt có một tia vui sướng.
Đợi khi thấy nàng đang vén chăn lên, dưới tình thế cấp bách, hắn che chăn, "Đừng nhìn, đều tốt rồi!"
Vệ Tử Quân cúi đầu cười khẽ, "Ngươi thế nào ta
còn chưa thấy qua sao!?" Nàng giữ chăn.
Thấy miệng vết thương nàng nhất thời nhíu mày, "Sao lại chảy máu nữa? Ngươi có phải không ngoan ngoãn không?" Nàng cầm vải bông nhẹ nhàng lau máu ở bên trên, thấy Hạ Lỗ có chút động đậy, nhịn không được nói: "Ngươi đừng xoay đi xoay lại như thế, lỡ chạm vào làm rách miệng vết thương!"
"Ngứa!" Hạ Lỗ gian nan nói một chữ.
Vệ Tử Quân nhìn khuôn mặt Hạ Lỗ đỏ ửng, một tia cười tà nổi lên, "Hạ Lỗ, mỹ mông mượt mà cứ như vậy bị hủy, đau lòng sao?"
Hạ Lỗ càng nghe, thần sắc trên mặt càng rối rắm, 'hắn' sao có thể hình dung hắn như vậy. Mỹ mông!!! 'Hắn' là vô tình hay là cố ý?
Thấy thần sắc hắn khó coi, nàng vỗ vỗ thắt lưng hắn, "Ai, da thịt mỹ như vậy, vừa trắng vừa mịn, thật là tuyệt đại giai nhân, nhan sắc như vậy, lãng phí thật là đáng tiếc."
Thấy mặt Hạ Lỗ càng ngày càng xanh mét, Vệ Tử Quân ghé sát hắn nhẹ giọng nói: "Hạ Lỗ, làm... Nam sủng của ta, được không?"
Hạ Lỗ sửng sốt, sau đó cúi mi mắt, lông mi dài giống như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, thật lâu sau không nói gì, giống như thật sự suy nghĩ đáp ứng hay không đáp ứng. Vệ Tử Quân nhất thời không nhịn được cười ha hả.
Hạ Lỗ thấy lại bị nàng đùa giỡn, kéo chăn, căm giận xoay mặt, không nói câu nào.
Cho đến khi người nọ rời đi, Hạ Lỗ mới ngẩng đầu, nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Bên ngoài lạnh như băng, nhiệt độ tựa hồ còn liên tục giảm xuống, trên đất tuyết đã đọng sâu hai thước, gia súc cùng chiến mã chết đói, chết rét nhiều vô số kể, thường xuyên có dân du mục chết rét ở giữa cánh đồng tuyết. Súc vật ăn cỏ không có thức ăn, gầy yếu không thôi, trời rét lạnh làm súc vật không ngừng sinh non, gia súc con cũng chỉ có thể sống ít ngày, với một quốc gia hoàn toàn dựa vào chăn nuôi để duy trì kinh tế như Tây Đột Quyết, chính là đại nạn. Chăn nuôi là trụ cột kinh tế của Đột Quyết, chiến mã lại là công cụ tác chiến của Đột Quyết. Mà nay chiến mã không ngừng chết đi, làm Tây Đột Quyết vốn quân đội đã không cường đại, lại bị suy yếu một nửa.
Nhìn tuyết bay đầy trời, trong lòng Vệ Tử Quân sinh ra một loại cảm giác vô lực. Nàng phải làm thế nào để bảo vệ quốc gia đây?
"Khả hãn, thiếp thân làm cho ngài một chén cháo quế hoa, đây là quế hoa hầm của Đại Dục, thừa dịp còn nóng, ngài mau uống đi." Hỏa Y Hám bưng bát cháo nóng hổi đến, "Khả hãn đã nhiều ngày chưa ăn gì, khả hãn không cần sầu lo, tuyết sẽ ngừng sớm thôi."
"Ừ, Đê Lam có khỏe không?" Từ khi Vệ Tử Quân thu hết đám phi quyến về, Đê Lam tựa như thất tình, khóc lớn một hồi, không chịu quan tâm nàng, nhưng có đôi khi lại nhịn không được chạy tới nha trướng lén nhìn nàng vài lần.
"Nó nha, còn rất thương tâm. Ai bảo khả hãn phong tư như vậy, ngay cả tiểu hài tử cũng không tha." Hỏa Y Hám cười, nhìn Vệ Tử Quân, trong mắt chất chứa nhu tình, nhẹ giọng nói: "Khả hãn thật là phong lưu..."
Vệ Tử Quân cười khổ, "Ái phi thật oan uổng cho ta, nàng xem ta làm sao phong lưu?"
"Khả hãn làm sao không phong lưu, nơi này... Nơi này... Còn có nơi này..." Thanh âm nhẹ như lông chim, Hỏa Y Hám ghé vào trong lòng Vệ Tử Quân, vỗ về thân thể nàng, "Khả hãn..."
Vệ Tử Quân đột nhiên hô hấp dồn dập, loại tình huống này nàng còn chưa có trải qua, bị một nữ nhân sờ tới sờ lui, so với bị một nam nhân vuốt ve càng thêm xấu hổ, nàng tình nguyện bây giờ đang ở trong lòng một tên nam nhân.
Thấy khuôn phiếm xuân của nàng gần sát lại, đôi môi đưa gần đến, Vệ Tử Quân sợ hãi, "Ái... Ái phi... Ta không được, ta... Ta không làm được..."
Hỏa Y Hám cũng không để ý đến lời nàng, cố chấp đưa đôi môi đỏ mọng lên. Vệ Tử Quân quay đầu sang một bên, cái hôn kia rơi xuống khóe môi nàng.
Cái hôn này làm nổi lên dục vọng trong lòng Hỏa Y Hám, nàng ta không ngừng hôn hai má, chóp mũi của Vệ Tử Quân...
"Hỏa... Hỏa Y Hám, nàng là mẹ của Đê Lam." Vệ Tử Quân không ngừng lui về phía sau, Hỏa Y Hám không ngừng tiến lên, tay xoa mặt Vệ Tử Quân, "Khả hãn, Hỏa Y Hám thích khả hãn." Gương mặt nóng bừng, đang thở gấp tới gần mặt Vệ Tử Quân, những nụ hôn nhỏ, dọc theo hai má đến cổ.
Không... Không được, không thể như vậy, nàng muốn hôn mê, không thể bận tâm có tổn thương lòng mỹ nhân không.
Lòng đã quyết, đang định dứt khoát ngăn người đang dây dưa không ngớt kia. Lại đúng lúc, truyền đến âm thanh cứu mạng, "Khả hãn, Ca Thư Phạt có việc bẩm tấu."
"Mau... Mau vào, mau cho hắn vào." Ông trời phù hộ!!!
Ca Thư Phạt vén rèm cửa tiến vào, thấy hai người mặt huân hồng, thở dốc, tự biết bọn họ vừa mới làm gì, xấu hổ khụ hai tiếng, mới nói: "Khả hãn, Vu Điền quốc phiên vương Phục Đồ Tín gửi thư tới nói có một lượng lớn gia súc bị chết, dân du mục đói chết rất nhiều, thỉnh cầu vương đình vận chuyển lương thảo qua đó cứu tế." Ca Thư Phạt cầm một phong thư xin ý kiến Vệ Tử Quân.
Khóe môi Vệ Tử Quân hiện ra một tia cười lạnh, "Phục — Đồ — Tín — ! Ta chưa có tìm hắn tính sổ, hắn lại còn dám muốn tiến thêm một thước. Biết ta vừa mới có được lương thực, nhanh như vậy đã muốn."
"Khả hãn, Phục Đồ Tín coi như trung thành, tận tâm, an phận, khả hãn không muốn giúp hắn sao?"
"Trung thành tận tâm? Ca Thư Phạt, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, người này không yếu đuối giống bề ngoài. Đói chết? Bây giờ còn chưa đến mức, chính bọn họ tự có lương thực dự trữ, hắn coi ta là đứa ngốc sao, nếu nói lạnh chết vài con thì không thành vấn đề, đói chết! Chờ nửa năm sau đi."
"Khả hãn, vậy làm sao bây giờ? Không cho hắn lương thực sao?" Ca Thư Phạt cẩn thận hỏi.
"Cho hắn làm chi? Giúp hắn mau mau khởi binh làm phản?" Trong mắt Vệ Tử Quân lộ ra một tia lãnh ý.
"Vậy, nên trả lời hắn như thế nào?"
"Nói, tuyết lớn bao trùm khắp nơi, xe ngựa không cách nào đi qua. Bảo hắn chờ, chờ tuyết ngừng, liền đưa mười tám vạn đam lương thảo qua." Dừng một chút lại nói: "Ca Thư Phạt! Ta muốn tăng thêm hai phun truân (1) giám sát hắn, những phun truân rút về kia, ta muốn thẩm vấn bọn họ, ngươi lại tăng thêm một số nhân thủ qua, âm thầm nghe ngóng, xem hắn cùng người nào lui tới thân thiết, đúng rồi, còn con trai của hắn, để ý bọn họ cho ta."
(1) phun truân: tên chức quan Đột Quyết, giám sát thống trị, chinh chiến, thuế má ở các nước thuộc địa."Khả hãn, ngài xác định lần ám sát này là do hắn gây nên?"
"Có tám phần là đúng, nhưng mà, cũng may lần này gặp chuyện, nếu không, thật sự chẳng hay biết gì, mất cảnh giác, chỉ sợ chờ hắn giết đến vương đình, chúng ta còn không biết phát sinh chuyện gì." Buông tiếng thở dài, trên mặt hiện lên một tia sầu lo, "Hy vọng hắn dưới tình huống như vậy đừng có động tác gì."
"Hắn nếu dám, ta lập tức san bằng Vu Điền."
Truyện convert hay :
Tam Quốc Chi Vô Thượng Chí Tôn