Một đêm say rượu, làm cho nỗi sầu trong lòng cũng tan vợi đi. Say, có thể không suy nghĩ cái gì, có thể ngủ một giác thật say.
Vệ Tử Quân một thân y phục tuyết trắng hàng ngày, ngồi trên hãn vị, đầu đội ngọc quan, trắng như tuyết, giống như thần tiên hạ phàm, sạch sẽ mà thanh khiết.
Ngón tay vân vê chiếc nhẫn trên tay, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét về phía chúng thần, cuối cùng, dừng trên một người, "Đại Đầu Thiết, nói một chút xem, đây là xảy ra chuyện gì?"
A Sử Na Bộ Chân chăm chú nhìn phong mật hàm kia, "Khả hãn, đây là vật gì?" Gương mặt hơi gầy nhưng tuấn tú không một tia gợn sóng, con ngươi u lam bình tĩnh như nước, trong suốt mà liễm diễm. Vệ Tử Quân không khỏi thầm nghĩ, người của gia tộc A Sử Na đều đẹp như vậy sao?
"Đây là vật phát hiện trong trướng của ngươi, nhặt lên xem đi." Vệ Tử Quân nhẹ giọng nói, làm như không kiên nhẫn, vẫn như trước đùa bỡn cái nhẫn trên ngón tay cái.
A Sử Na Bộ Chân bước về phía trước, nhặt mật hàm kia lên, mở ra, làm như cẩn thận đọc qua một lần, rồi nói: "Khả hãn, mật hàm này có ấn tín của Phiên vương Vu Điền quốc Phục Đồ Tín, nhưng thần cùng Phục Đồ Tín không thường qua lại, bút tích của hắn thần không quen thuộc, không biết là giả hay thật, nhưng nội dung trong mật hàm, thật làm thần khiếp sợ, thần sao lại cấu kết Thổ Phiên, sao lại cùng Vu Điền vương hợp mưu, đây tất là có người hãm hại thần."
"A? Đại Đầu Thiết biết là bị ai hãm hại sao?" Vệ Tử Quân nhẹ nhàng ngẩng lên, giống như gấp rút hỏi.
"Chuyện này, thần cũng không biết, thần một lòng trung thành với Tây Đột Quyết, chưa từng đắc tội với người nào."
"Chưa từng? Vậy vì sao có người ở sau lưng vu cáo Đại Đầu Thiết?"
A Sử Na Bộ Chân cả kinh, "Nếu như khả hãn cũng cho rằng là vu cáo, vậy thần liền có thể không cần để ý tới."
Vệ Tử Quân nhẹ nhàng cười, "Người này nói ngươi sau lưng tìm cách ám sát bản hãn, chỉ là ngươi sẽ không đoán được người đó là ai? Người này, là ái phi của bản hãn Hỏa Y Hám." Vệ Tử Quân nâng chung trà lên, cúi thấp mi, đưa tới gần môi, bỗng giương mắt, ánh mắt sắc bén từ trên chén bắn thẳng về hướng A Sử Na Bộ Chân.
Trên khuôn mặt kia hiện ra sự kinh hoàng thất thố, đủ để nói lên rất nhiều điều.
Nàng vẫn quan sát hắn rồi chậm rãi nói: "Nàng nói... Lần trước ta chặn Thổ Phiên đại quân, đóng quân ở Vu Điền..."
Ánh mắt A Sử Na Bộ Chân bối rối, như hồ nước xanh bị ném một viên đá vào, bật thốt lên: "Khả hãn, thần quả thực bị vu cáo, ngài ở Vu Điền quốc gặp chuyện, lúc ấy thần cũng không biết."
Lời này vừa nói ra, đám thần tử ồ lên, khả hãn của bọn họ ở Vu Điền bị ám sát?
Khóe môi Vệ Tử Quân cong lên, hắn rốt cục cũng nhảy vào bẫy.
Ngày ấy bị ám sát, nàng sai người phong tỏa tin tức, việc này, ngoại trừ Hạ Lỗ, Ca Thư Phạt, Hỏa Y Hám biết, không có người khác biết.
"Ái khanh tin tức thật linh thông! Việc này cũng không có nhiều người biết, ái khanh làm sao biết được?" Trên mặt Vệ Tử Quân lộ ra vẻ kinh ngạc.
A Sử Na Bộ Chân trên trán lấm thấm mồ hôi, "Chuyện này, thần nghe từ chỗ Phục Đồ Tín, hắn từng vì không bảo vệ tốt khả hãn mà tự trách."
"Ái khanh cùng Phục Đồ Tín quan hệ tốt lắm sao? Mới vừa rồi ái khanh còn nói, ngươi cùng Phục Đồ Tín không qua lại nha." Vệ Tử Quân chớp chớp hai mắt.
Mồ hôi, càng lúc càng nhiều, dần dần tích thành những giọt rơi xuống. "Không có qua lại, nhưng thuộc hạ của thần cùng hắn có chút quen biết."
"Như vậy, Đại Đầu Thiết cảm thấy chuyện ám sát ngày ấy ở Vu Điền là người phương nào làm?"
"Chuyện này khả hãn không biết, thần sao có thể biết được, thần sẽ cố gắng giúp khả hãn tra ra hung thủ."
Vệ Tử Quân lại cười nói: "Ngày ấy, mũi tên bắn lên người Hạ Lỗ, giống như mũi tên ám sát tiên vương, mà lính gác của ta, lại không cẩn thận ở trong trướng lính gác của ngươi phát hiện mũi tên giống như đúc, ngươi nói, đây là trùng hợp sao?"
A Sử Na Bộ Chân cố mỉm cười một cái, "Khả hãn, nếu thật là bọn hạ nhân gây ra, thần tuyệt không tha thứ."
Vệ Tử Quân xoa xoa môi, "Không cần Đại Đầu Thiết phải vất vả, ta đã phái người mang mấy tên lính gác đến vương đình, còn có Phục Đồ Tín kia, bản hãn đã lâu không gặp hắn, có chút nhớ nhung. Mấy ngày nay, Đại Đầu Thiết không cần trở về, ở lại hãn đình đi, cùng ta đi gặp hắn."
Thấy mặt A Sử Na Bộ Chân càng ngày càng tái nhợt, Vệ Tử Quân vẫy vẫy tay, gọi hai tên lính gác vào, "Đại Đầu Thiết không thoải mái, các ngươi dẫn hắn xuống nghỉ ngơi đi."
Hai tên lính gác lập tức hiểu ý, một trái một phải hộ tống A Sử Na Bộ Chân ra ngoài.
Đi ra tới cửa, A Sử Na Bộ Chân quay đầu liếc nhìn một cái, cái liếc mắt kia hàm chứa nhiều cảm xúc phức tạp, giống như thù hận vô tận, tình cảm vô tận, giống như lốc xoáy, hút Vệ Tử Quân vào.
Nàng ngốc lăng nhìn ánh mắt kia xuất thần, thẳng đến khi một tiếng thông báo kéo suy nghĩ trở về.
"Khả hãn, có thư báo."
"Chuyện gì?" Dau day huyệt thái dương, tối qua uống rượu hại nàng bây giờ còn đau đầu.
"Bộ tộc Hiệt Bật Đạt Độ Thiết cùng bộ tộc Sa Bát La Diệp Hộ phát sinh xung đột, đánh nhau một trận, hiện tại đã chết hơn trăm người."
Vệ Tử Quân khẽ thở dài, "Thật là loạn, nội chiến! Hai người các ngươi bất hòa, tội gì liên lụy bộ tộc." Thanh âm đột nhiên tức giận, "Ngươi xem các ngươi! Một Diệp Hộ, một Độ Thiết, đều quyền cao chức trọng, không nghĩ cách làm nước giàu binh mạnh, lại tính toán chút ân oán cá nhân! Các ngươi trong vòng một ngày phải giải quyết việc này cho ta, nếu không, đừng có ngồi ở vị trí này nữa."
Chúng thần đều cả kinh, khả hãn luôn luôn ôn nhã phát hỏa rồi!
Nhiều ngày trôi qua, người phái đi ra ngoài còn chưa trở về, xoa xoa khối ngọc bội kia, cũng không biết hai người kia có phải xảy ra chuyện gì không, trong lòng bất an, mỗi ngày càng nhiều hơn.
Ngồi dựa vào thân cây, ánh mặt trời vừa vặn, mùi thơm của cỏ nội thoang thoảng, chỉ là cỏ cây đang dần dần tàn lụi. Ngày thu, trời cao mây trắng, chim ưng sải cánh, chim nhạn lượn vòng, một mảnh xanh kéo dài bất tận, vài cái lông chim bay xuống đầu vai Vệ Tử Quân.
Vẻ mặt cúi đầu chuyên chú vô cùng hấp dẫn, ánh mặt trời xuyên qua lông vũ trên bờ vai nàng, động tác tay thong thả, một thanh kiếm gỗ đã được khắc thành hình.
"Lại cho ta cái kiếm giả, ai!" Đứa nhỏ bên cạnh bất mãn, khuôn mặt phấn hồng nhăn lại, đôi mắt màu nâu to tròn trừng lớn. "Ngươi không cho ta kiếm thật sao."
"Đê Lam còn nhỏ, muốn kiếm thật làm gì, không cẩn thận sẽ bị thương." Lời nói ôn hòa giống như vĩnh viễn sẽ không tức giận với nàng.
"Giết ngươi, ta lấy binh khí, việc đầu tiên chính là giết ngươi." Đê Lam hung tợn nói.
Vệ Tử Quân cười ha ha, "Muốn giết người, có binh khí hay không cũng giống nhau, muội xem ta, trên người cũng không mang binh khí."
Đê Lam hừ một tiếng.
"Cầm đi, đẹp chứ." Vệ Tử Quân đem kiếm gỗ đã khắc xong đưa cho Đê Lam.
"Cũng không có khắc tên." Đê Lam không hài lòng.
"Đúng a." Vệ Tử Quân ở trên chuôi kiếm khắc tên Đê Lam.
"Tên ngươi đâu? Ta cũng muốn khắc tên ngươi lên." Thấy Vệ Tử Quân lật chuôi kiếm, muốn khắc tên ở một sườn khác, Đê Lam chặn lại nói: "Không được tách ra, hai cái tên cùng khắc một chỗ."
Vệ Tử Quân nhíu mày, "Tên của ta khắc lên cùng một mặt không đẹp lắm, vì sao phải khắc cùng một chỗ?"
"Bởi vì ta muốn cùng chết với ngươi, ta chết cũng muốn kéo ngươi theo."
Khóe miệng Vệ Tử Quân hơi cong lên, nha đầu kia thực độc ác.
Chết sao? Giương mắt nhìn trời cao, rồi lại nhìn đồng cỏ bát ngát, nàng sẽ chết trên mảnh đất này sao?
"Khả hãn ——" một gã lính từ xa xa chạy tới.
Vệ Tử Quân dõi mắt nhìn ra xa, trong mắt lộ ra sự kinh hỉ.
Là người nàng phái đi Đại Dục.
"Bọn họ trở về sao?" Trong giọng nói mang theo sự lo lắng.
"Khả hãn thứ tội, thần không tìm được bọn họ, bọn họ cũng không trở về Tụ Vân lâu, thần ở nơi đó chờ mấy ngày cũng không thấy bọn họ trở về."
Không? Không trở về? Không trở về...
Bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng tràn ngập lo lắng, mỗi lúc một nhiều.
Nàng muốn đi tìm bọn họ, nàng phải về Đại Dục, nàng phải trở về, đi Lộc Lĩnh cốc, nàng phải trở về...
Trở lại hãn đình, ngồi trong nha trướng, dần dần bình phục suy nghĩ. Lại phải hoãn hai ngày, mọi việc cần phải sắp xếp một chút, nơi này, giao cho Hạ Lỗ có được không?
Trong đầu vẫn đang suy nghĩ, chậm rãi, thong thả đi hướng trướng của Hạ Lỗ, đi tới nửa đường lại đụng vào một người, là Trương Thạch.
Vệ Tử Quân sờ sờ cái mũi bị đau, nàng đi chậm như vậy, sao hắn lại không tránh chứ?
Trương Thạch mỉm cười, "Khả hãn có tâm sự sao?"
"Không có!" Vệ Tử Quân cười cười, nàng càng ngày càng thích người này, thanh thanh nhã nhã, giống như một dòng suối, có thể thấm mát lòng người, khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Hắn, thật chỉ là một tiểu tốt
của Hộ bộ sao?
Đi đến trước trướng Hạ Lỗ, nâng tay ngăn lính gác thông báo, đi thẳng vào, Trương Thạch kia cũng theo vào.
Hạ Lỗ một thân hồ phục tuyết trắng, dựa vào trên tháp, đang tập trung tinh thần đọc sách, mi dài khẽ động, biểu tình trên mặt rất phong phú, khi thì nhíu mi suy nghĩ sâu xa, hoàn toàn nhập tâm không phát hiện trong trướng có người tới.
"Hạ Lỗ, ngươi đang xem cái gì? Sao lại chăm chú thế?" Có người đột nhiên tới khiến Hạ Lỗ bối rối đứng dậy, dung tốc độ nhanh nhất đem quyển sách kia nhét vào dưới gối.
Thấy mặt Hạ Lỗ đỏ bừng, Vệ Tử Quân trong lòng hiếu kỳ hỏi.
Không hề báo trước, nàng cúi người, đưa tay xuống dưới gối hắn, Hạ Lỗ cả kinh, nhanh chóng chặn bàn tay nàng lại, "Chỉ là một ít phương thuốc buồn tẻ thôi, nhìn là đau đầu, Phong đến giờ này là có việc sao?" Cố ý chuyển đề tài, lại cố ý gọi nàng là "Phong", mục đích chính là dời đi sự chú ý của nàng.
Vệ Tử Quân cúi đầu liếc hắn một cái, tiếp tục đưa tay xuống dưới gối. Hạ Lỗ sao có thể địch nổi nội lực của nàng, hắn bắt lấy tay nàng đang đưa xuống dưới gối, ngực Vệ Tử Quân cũng áp vào mặt Hạ Lỗ, một cỗ hương thơm nhẹ nhàng bay ra, mùi hương độc đáo của nàng khiến Hạ Lỗ choáng váng, lực đạo trên tay cũng buông lỏng.
Kéo được sách, đứng thẳng dậy, Vệ Tử Quân khiêu khích liếc Hạ Lỗ một cái, nhìn sắc mặt hắn, nàng cố ý chậm rãi mở sách ra, thấy thần sắc Hạ Lỗ càng ngày càng rối rắm, cúi đầu nhìn xuống.
Vừa thấy, mặt Vệ Tử Quân liền nóng lên, đó là một quyển sách đến từ Đại Dục, đông cung đồ, hơn nữa phần lớn là hai nam tử, quần áo hỗn độn, lõa thể, đầy đủ các loại tư thế ân ái, có hai nam tử trên lạc đà, có một nam một nữ dưới tàng cây, có hai nam tử ngồi bên bàn thắp nến đỏ, một vài bức hình hoạt sắc sinh hương, khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Vệ Tử Quân từ khi đến nơi đây, đã lâu chưa từng tiếp xúc với hình ảnh hương diễm như vậy, vừa thấy hô hấp không khỏi có chút loạn, tay run lên, sách rơi xuống đất, xấu hổ xoay mặt ho nhẹ.
Trương Thạch đứng ở sau Vệ Tử Quân, liếc nhìn qua sách, nhẹ nhàng cầm lên, ôn nhã hữu lễ đưa cho Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân nhìn Hạ Lỗ, người kia mặt đỏ lên, mất tự nhiên xoa cổ, giống như muốn che dấu tội chứng gì.
Vệ Tử Quân thuận thế nhìn kỹ, phát hiện trên gáy Hạ Lỗ có một vết hồng ngân, bằng kinh nghiệm của mình, nàng biết kia là cái gì. Một dấu hôn!
Tiểu tử này, rốt cục thông suốt rồi sao? Bắt đầu ăn vụng? Vẻ mặt tươi cười trêu tức lập tức hiện lên, trước mặt Trương Thạch, cố ý làm cho hắn khốn khó, "Hạ Lỗ, tối hôm qua ngươi qua đêm ở đâu? Nhìn mắt gấu mèo của ngươi này, hẳn là mất ngủ một đêm đi."
Hạ Lỗ cảm thấy một trận khí khổ, người này sao có thể hoàn toàn quên chuyện xấu của ‘hắn’ chứ, ‘hắn’ chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không có sao? Tối hôm qua nếu như phải vì ‘hắn’, sao hắn phải ở ngoài trướng bồi hồi nửa đêm? Sao mắt có thể biến thành gấu mèo?
Vệ Tử Quân quả thực không nhớ rõ nàng đã làm chuyện xấu gì, không phải là nàng cố ý xem nhẹ chuyện xấu mình làm, thật sự là nàng uống say căn bản không nhớ rõ mình đã làm cái gì.
"Hạ Lỗ, là cô nương nhà nào? Ta sẽ làm chủ cho ngươi." Vệ Tử Quân ôn nhu cười nói.
Trên mặt Hạ Lỗ dâng lên một tầng giận tái đi. "Không phải cô nương, là nam tử!"
A? Vệ Tử Quân cả kinh.
Chẳng lẽ nàng thật sự làm cho hắn trở thành đoạn tụ? Lúc trước hoàn toàn là trò đùa dai để trả thù, cũng không muốn hại hắn. Mà nay hai người đã hòa giải, nếu như thế, nàng thật có lỗi với hắn.
"Hạ Lỗ? Ngươi thật thích nam tử sao?" Nàng thử hỏi, hy vọng hắn đáp "Không".
"Phải! Nơi này!" Hạ Lỗ nghiêm mặt chỉ hướng dấu hôn mà hắn xấu hổ, lấy tay che cả ngày, "Nơi này, chính là tối hôm qua bị nam nhân kia hôn."
Mắt Vệ Tử Quân trừng to.
Trương Thạch cảm thấy buồn cười, phương thức ở chung của đôi quân thần này, thật là kì lạ.
----------
Không thể giữ, không thể gặp, không thể muốn, nghĩ liền đau.
Một tiếng thở dài, ngòi bút nhẹ nhàng hạ xuống, trên giấy một thiếu niên, cưỡi bạch mã dưới ánh hoàng hôn, cười yếu ớt, mắt nhìn trời xanh, tỏa ra quý khí, bạch sam phất phới, tiêu sái ngạo nghễ, phía sau tràn ngập ánh sáng mờ ảo, nước sông lững lờ chảy... Ngòi bút vung nhẹ trên giấy, đôi môi tuyệt đẹp của thiếu niên trong nháy mắt sặc sỡ loá mắt.
"Bệ hạ, Vệ Phong phòng ngừa chu đáo, mười vạn kỵ binh mặt quỷ, anh dũng thần võ, thế không thể đỡ, hắn cũng không có dã tâm xâm chiếm Đại Dục, cho nên, thần nghĩ, bây giờ không nên tính đến chuyện thảo phạt Đột Quyết." Lại là nam tử áo xanh kia.
"Ừ, trẫm cũng là nhất thời tức giận, việc này... nói sau."
"Bệ hạ, Vệ Phong cho trồng rau dưa, lương thực cũng đã đến mùa thu hoạch, Tây Đột Quyết hiện tại cơm no áo ấm, hắn còn cho nuôi rất nhiều súc vật, nhất là hãn huyết bảo mã, hắn phái chuyên gia lai tạo ra giống ngựa tốt nhất, giống ngựa này đều là vì chiến mã chuẩn bị. Hắn còn cấm mua bán hãn huyết mã, nếu người ngoại tộc muốn mua, cần có vạn kim, cho nên, hiện tại Tây Đột Quyết nhìn như vừa qua thiên tai, kì thực vô cùng giàu có."
Dung nhan tuấn lãng cười ôn nhu, ánh mắt lưu động, lóe ra, ngón tay xoa xoa bức tranh, nhẹ nhàng vuốt ve, "Hắn thực biết kiếm tiền."
"Dạ, hắn đem rất nhiều ngựa và súc vật ra trao đổi với Đại Dục, Thổ Phiên, Tây Vực lấy các loại vải vóc, hàng tơ dệt, lá trà, lương thực, nhưng chưa bao giờ dùng loại ngựa tốt nhất trao đổi, yêu cầu loại ngựa tốt này, là muốn trả giá một cái giá thật cao tương đương." Nam tử áo xanh thần sắc khen ngợi tựa như có tia kiêu ngạo.
"Đây là chiến lược của hắn. Ngựa Đột Quyết tài nghệ tuyệt luân, lại rất thông minh, tác dụng chiến đấu rất lớn, chiến mã của chúng ta đều là giống ngựa trước kia Tây Đột Quyết cống phẩm mới có thể nâng cao năng lực tác chiến. Hắn làm như vậy, là không muốn làm cho các quốc gia xung quanh có quân đội cường đại, ít nhất, không là vì hắn mà cường đại." Khẽ sờ ngọc bội bên hông, bỗng nói: "Ngươi nói, nếu giống như Đông Đột Quyết, bảo hắn xưng thần, hắn sẽ đáp ứng sao?"
"Khả hãn là người kiêu ngạo, nhất định sẽ không đáp ứng. Hơn nữa khả hãn từng thề với tiên vương, sống chết bảo vệ Tây Đột Quyết, cho nên càng không thể đáp ứng."
Trào phúng cười, "Hắn cùng A Sử Na Dục Cốc kia quan hệ thật tốt."
"..."
"Hắn cùng A Sử Na Hạ Lỗ thế nào?"
"Chuyện này... Thần không dám giấu diếm, hắn gọi A Sử Na Hạ Lỗ thị tẩm."
"Ba" ngòi bút đập lên bàn, một giọt mực đen chảy xuống, tản ra, thấy nước mực sắp chảy tới trên giấy, tình thế cấp bách, hắn bối rối dùng ống tay áo lau giọt mực kia.
Sao lại chua như vậy, vừa chua xót vừa đau khổ, hắn muốn phát binh, muốn tức khắc, bắt người nọ về, bắt ‘hắn’ về...
Truyện convert hay :
Sư Phụ Ta Là Thần Tiên