"Thay thuốc!" Hạ Lỗ mặt lạnh nói với người đang nhàn nhã nằm trên tháp. Suốt dọc đường từ Yên Giả trở về, Hạ Lỗ đều làm mặt lạnh.
Nói cái gì không thích nữ nhân, lại thông đồng với nữ nhân, khiến Ba Nặc Linh kia quần áo không chỉnh tề, khóc sướt mướt chạy ra, ‘hắn’ đã làm cái gì? ‘Hắn’ đã cưỡng ép nàng ta?
Vệ Tử Quân buông sách xuống, từ trên tháp đứng dậy, vừa mới có tâm tình xem sách, hắn lại đến hô to gọi nhỏ. Nghe khẩu khí của hắn, hắn có từng xem nàng là khả hãn chưa?
Vệ Tử Quân chậm rãi cởi bỏ vạt áo, hơi kéo cổ áo ra, "Có thể rồi."
Hạ Lỗ nhìn chằm chằm động tác thong thả của nàng, tiến lên nắm cổ áo nàng, thô bạo kéo xuống, một mảng da thịt tuyết trắng nhất thời lộ ra. Cơ hồ ngay cả đầu vai cũng lộ ra.
"Hạ Lỗ —— ngươi ——" Vệ Tử Quân tức giận đến không biết nói thế nào.
"Sao chứ! Ngươi xem bộ dáng ngươi vừa nãy, lộ ra có tí xíu như vậy, ngươi bảo ta thay thuốc thế nào, thân hình của ngươi còn sợ bị người khác nhìn?" Cũng không biết đã bị người ta nhìn qua bao nhiêu lần.
Vệ Tử Quân càng ngày càng tức, "Không nhọc Diệp Hộ đại giá, ta gọi Ba Ha Nhĩ thay thuốc là được rồi, mời Diệp Hộ trở về đi."
Hạ Lỗ nhìn chằm chằm nàng một lúc, cầm một đống bình sứ nhỏ đặt trên giường, "Tốt thôi, để người khác thay đi, ở đây lộn xộn một đống, gọi bọn họ vào xem đi, nhất định sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí."
Vệ Tử Quân thở phào, "Vậy ngươi còn không mau thay đi? Còn nói lời vô nghĩa?"
Thật là tức giận, vì sao nàng phải chịu đựng sự tức giận của hắn? Thuộc hạ nào thấy nàng cũng giống như thấy thần tiên, vô cùng cung kính, ngay cả tức giận cũng không dám nói ra, nhưng mà Hạ Lỗ này đối với nàng càng ngày càng tùy tiện, còn thường bắt nàng phải xem sắc mặt, lần này, không biết vì sao lại đắc tội hắn. Bọn họ từ khi nào đã bắt đầu hình thành loại phương thức ở chung như vậy? Đều là tại mình, nếu không phải vì trêu đùa hắn, nói hắn là nam sủng của mình, hắn cũng sẽ không như vậy.
Hạ Lỗ ngồi xuống, kéo cổ áo Vệ Tử Quân xuống, người kia lại nhanh chóng giữ vạt áo, sợ hắn lại kéo thô bạo, đem nàng cởi hết trơn.
Mở mảnh vải quấn quanh miệng vết thương ra, ngón tay không khách khí lướt qua da thịt, bàn tay cố ý dùng sức, Vệ Tử Quân đau đến rên rỉ thành tiếng. Tuy đã hơn mười ngày nhưng miệng vết thương này vẫn chưa khép lại, chắc là phải qua một thời gian nữa mới có thể khép lại.
Âm thanh rên rỉ thống khổ đâm thẳng vào đáy lòng Hạ Lỗ, động tác tay trở nên nhẹ hơn, mảng da thịt tuyết trắng kia khiến hai mắt Hạ Lỗ hoảng hốt, ngày ấy chỉ thấy ‘hắn’ lõa da thịt, lại nhìn không tới làn da ‘hắn’, mà nay da thịt ‘hắn’ bại lộ ngay trước mặt hắn, tuy rằng hắn có thể tưởng tượng ‘hắn’ có làn da rất đẹp, nhưng vẫn bị làn da này làm cho rung động.
Bất giác, bàn tay thon dài bắt đầu chạy đến đầu vai, mềm mại mê người chạy ra sau gáy. Hắn cúi đầu, hôn lên đầu vai nàng.
Một trận tê dại từ đầu vai truyền xuống, Vệ Tử Quân hơi ngạc nhiên, "Hạ Lỗ, ngươi đang rịt thuốc sao?"
"Ừ." Đôi môi mở ra, từ khẽ hôn biến thành nhẹ nhàng cắn. Một đường từ đầu vai cắn tới cổ.
"Hạ Lỗ, ngươi muốn chết sao?" Cảm giác được miệng hắn đang tàn sát bừa bãi, Vệ Tử Quân cả giận nói.
Không thèm để ý nàng đang tức giận, hắn vẫn như trước cố chấp cắn.
Giống như một con sâu không ngừng di chuyển, ngọ nguậy, ngưa ngứa, làm người ta bất giác say mê.
Nàng than nhẹ một tiếng: "Hạ Lỗ, ta phải làm thế nào với ngươi đây, ta nên làm thế nào với ngươi."
Người phía sau run lên, cánh tay từ phía sau gắt gao ôm lấy nàng, môi áp lên gáy nàng.
Hai người duy trì tư thế này, bất động một lúc lâu.
Thật lâu sau, Vệ Tử Quân lại thở dài một tiếng: "Ta không biết nên làm cái gì bây giờ, không biết nên đối với ngươi như thế nào."
Đúng vậy, nên làm thế nào với hắn bây giờ?
"Khả hãn —— Trương Thạch cầu kiến." Lính gác bên ngoài thông báo.
"Mau cho Trương tiên sinh vào." Tay Vệ Tử Quân nhanh chóng kéo cổ áo lên, lại bị Hạ Lỗ bắt lấy, "Còn chưa rịt thuốc đâu."
"Cái gì? Ngươi... Ngươi lâu như vậy đã làm cái gì?" Vệ Tử Quân vừa mới hỏi ra miệng, Trương Thạch đã đi vào.
Khi hắn nhìn thấy cảnh này, lập tức xoay mặt giả ho.
Vệ Tử Quân xấu hổ giải thích: "Hạ Lỗ đang giúp ta rịt thuốc, ha ha, Trương tiên sinh mau ngồi đi." Lập tức lại cúi đầu hung hăng nói: "Ngươi nhanh chút cho ta."
Trương Thạch ngồi xuống, nhịn không được liếc hai người kia một cái, gương mặt lập tức đỏ lên. Ánh mắt lóe lên, không biết nhìn đi nơi nào mới tốt.
Vệ Tử Quân kéo vạt áo lên, hỏi, "Trương tiên sinh có việc gì vậy?"
"Khả hãn, lương thực đã sắp thu hoạch xong, ở đây cơ bản không có việc gì, Trương Thạch tính hồi hương, xin khả hãn ân chuẩn." Trương Thạch liễm mi cúi đầu đáp.
"Ai ——" Vệ Tử Quân thở dài, "Tiên sinh tinh tường tưới tiêu trị thủy, ta muốn mời tiên sinh giúp ta sửa đê điều, tiên sinh không muốn sao?"
"Chuyện này... Khả hãn. Là hoàng thượng bảo thần về nước, thần sao dám lưu lại."
"Nếu ta không cho phép ngươi về thì sao?"
"Vậy, Trương Thạch quả thực không có cách nào. Chỉ sợ khả hãn mang tội danh bắt con tin, khiến thiên tử Đại Dục tức giận."
"Vậy thì đừng về, lại ở thêm một năm đi." Tội danh thì thế nào? Hắn đã tức giận rồi.
"Khả hãn, ngài có tấm lòng cầu hiền, lòng dạ rộng lớn, dung chứa hàng vạn con dân, thực làm Trương Thạch khâm phục, nhưng thật sự không thiếu một người như Trương Thạch."
"Ai nói? Ta chính là thiếu một người như tiên sinh, tiên sinh nhất định phải ở lại, không phải vì ta, không phải vì Tây Đột Quyết, mà vì dân chúng thiên hạ, có được không?" Khẩu khí Vệ Tử Quân có chút vô lại, lại có chút khẩn cầu, quả thực làm cho người ta không thể cự tuyệt.
"Chuyện này..." Trương Thạch do dự không biết trả lời thế nào.
"Tiên sinh hãy xem sách này, đây là phương pháp tu sửa đê Cừ Trúc, ta đã xem mấy ngày nay, có hai chỗ muốn thỉnh giáo tiên sinh." Vệ Tử Quân cầm sách lên, đứng dậy đang muốn đưa cho Trương Thạch, lại đột nhiên ngất đi.
Cả người đổ về phía sau, dưới tình thế cấp bách xoay người ôm lấy Hạ Lỗ.
"Phong ——" cái tên trong lòng niệm vô số lần thốt ra, Hạ Lỗ ôm lấy người bị ngất kia, lo lắng gọi tên nàng.
"Khả hãn ——" Trương Thạch chạy vọt lên.
Trong nháy mắt, Vệ Tử Quân liền tỉnh táo lại, phát giác mình đang ở trong lòng Hạ Lỗ, vạt áo cũng rơi xuống một mảng lớn, vô cùng xấu hổ, nhanh chóng chỉnh lại vạt áo, làm bộ như không có việc gì đứng dậy, "Chắc là tại không ngủ được. Làm sao có thể choáng váng như vậy chứ?"
"Ngươi có sao không?" Hạ Lỗ vẻ mặt lo lắng.
Vệ Tử Quân lắc đầu.
"Khả hãn hãy để ngự y xem qua đi." Trương Thạch lo lắng nói.
"Không sao, hẳn là mấy ngày nay ưu tư quá độ, nghỉ ngơi một chút liền tốt thôi." Vệ Tử Quân day thái dương, "Tiên sinh vẫn là ở lại đi."
Trương Thạch bất đắc dĩ gật đầu.
—————————————————
Đại Dục, Đại Hưng cung, trong điện Thái Cực.
"Bệ hạ, hai mươi vạn tinh binh ta toàn quân bị diệt, Thái Liêm Cao sống chết không rõ, chẳng biết đi đâu."
Hoàng bào chói mắt, tôn quý mà tao nhã hoa lệ, phi long đằng vân, quý không thể tả, ống tay áo thêu bàn long hơi nâng lên, đem một quyển tấu chương ném lên trên án, thật lâu sau, mới trầm giọng nói: "Trẫm muốn ngự giá thân chinh."
Chúng đại thần nhất thời kinh hoàng, đều ra sức ngăn cản, "Bệ hạ, không thể, trong triều không thể một ngày vô chủ, bệ hạ tạm thời hãy đem Tây Đột Quyết đặt sang một bên, chờ thời cơ thích hợp trừ bỏ cũng không muộn."
"Bệ hạ, chuyện này không thể, dụng binh đánh giặc là đại sự của quốc gia, ngài không thể xảy ra chuyện gì được." Lão thần Tiết Thủ Nghĩa can ngăn.
"Đây đúng là thời cơ để bệ hạ bình thiên hạ, Tây Đột Quyết là một mối họa lớn trong lòng Đại Dục ta, quân ta có trăm vạn đại quân, sao lại dung cho giặc cỏ tiếp tục kiêu ngạo. Bệ hạ, thần nguyện lãnh binh đi chinh phạt." Hữu thiên ngưu vệ thượng tướng quân Trương Tương Nhữ nói.
"Bệ hạ, ngự giá thân chinh phải trăm ngàn thận trọng. Thiên tử, là người đứng đầu đất nước, không đến vạn bất đắc dĩ không thể gặp nguy hiểm, hơn nữa, thiên tử một khi thân chinh, phải chắc thắng, xin bệ hạ cân nhắc." Trung thư lệnh Trâu Văn Quang nói.
Lý Thiên Kỳ một đôi tuấn mâu ngưng trọng trầm ổn, cũng không đáp lời, gật gật đầu, đợi chúng thần nói xong hết, mới nói: "Tây Đột Quyết quả thật là mối lo của Đại Dục ta, nếu bình thường, quân ta lặn lội đường xa, muốn thắng không dễ, nhưng nay đã có một cơ hội tốt, đó là A Sử Na Bộ Chân cùng Hiệt Bật Đạt Độ Thiết làm phản, trẫm tin tưởng, nếu mượn sức bọn họ chia rẽ Tây Đột Quyết, sau đó xuất binh, nội ứng ngoại hợp, chúng ta có hi vọng san bằng Tây Đột Quyết."
"Bệ hạ anh minh." Chúng thần đồng thanh nói.
"Trẫm lập tức sai mật thám đi Toái
Diệp Tây Đột Quyết, Trương tướng quân, ngươi lãnh hai mươi vạn binh đi trước, thảo phạt Tây Đột Quyết, nhớ kỹ, không được thương tổn một sợi lông tơ của Tây Đột Quyết khả hãn, nhất định phải bắt sống cho trẫm."
"Dạ."
"Bệ hạ, lúc này xuất binh rất bất lợi cho quân ta, xuất binh mùa này, ắt gặp gió tuyết ở Đột Quyết, quân ta ở trung nguyên, tuy cũng chịu rét lạnh, nhưng Đột Quyết băng tuyết lạnh giá, tiến vào, binh sĩ tất sẽ có nhiều tổn thất do giá rét, không thể thích ứng. Lúc này xuất binh, khó có thể thắng, ngược lại bất lợi, đây là điều tối kỵ của binh gia, xin bệ hạ cân nhắc nặng nhẹ, tạm hoãn phát binh."
Người ngồi đó, thật lâu không nói gì, sau đó, chậm rãi nói: "Khanh gia nói có lý, quân ta tạm hoãn phát binh, đợi sang năm tuyết tan, trẫm, nhất định phải ngự giá thân chinh."
Thay một thân long phục hàng ngày màu trắng thêu kim bàn long, Lý Thiên Kỳ nằm dựa trên tháp, nhàn nhã mà cao quý, nhưng sự nhàn nhã này cũng không che giấu được phong phạm đế vương, long phượng chi biểu, oai hùng sắc bén, làm người ta không dám nhìn thẳng.
"Bệ hạ, Vệ Phong chiêu nạp hiền sĩ, trong một năm ngắn ngủn đã chiêu được gần hai mươi người tài, giao cho các chức vụ, giúp hắn củng cố không ít." Nam tử áo xanh cung kính cúi đầu đứng trang nghiêm ở một bên.
"Hắn làm khả hãn, càng làm càng nghiện, chiến sự luân phiên đều không làm suy sụp được hắn. Lúc trước... Sớm nên đem hắn bắt đến kinh sư." Đúng vậy, nên sớm đem ‘hắn’ bắt đến kinh sư, lại mềm lòng muốn đi Lộc thành cùng ‘hắn’. "Ngươi, đi tìm biện pháp tham chính!"
"Dạ, bệ hạ, thần cũng cố gắng, nhưng khả hãn làm việc tâm tư kín đáo, mỗi khi bàn kế hoạch cụ thể, luôn kêu mọi người lui ra, chỉ để lại vài người tín nhiệm, cho nên, thần thực không biết hành động chi tiết." Người áo xanh lắc đầu bất đắc dĩ.
"Làm thế nào mới có thể khiến hắn thất bại? Chẳng lẽ thật sự không đánh được hắn?"
"Bệ hạ, khả hãn thời gian này có chút bệnh nhẹ, có thể là chiến sự liên tục khiến cho ưu tư quá độ. Thời gian gần đây, thi thoảng bị ngất."
Y bào hoa lệ chợt rung động, người từ trên tháp ngồi dậy. "Ngự y không xem cho hắn sao?"
"Ai." Hít một hơi, vẫn là cái tính tình kia, bệnh chết cũng không muốn cho người ta xem mạch.
Lần này đại quân thảo phạt, có thể lại khiến ‘hắn’ ưu tư quá độ hay không? Ai, nên làm thế nào đây? Làm thế nào mới đúng đây?
——————————————
Hắc giáp trải khắp giáo trường, im ắng không một âm thanh, mấy vạn binh lính, đều nhìn chằm chằm mấy người đi trước đám thuộc cấp.
Áo bào khẽ đưa, bộ pháp tao nhã, thong dong bình tĩnh, ung dung mà tiêu sái, thân hình mảnh khảnh như một đóa sen, khí quý tản ra tứ phía, quanh thân phát ra quang mang làm người ta không dám nhìn thẳng, khí phách vương giả nghiêm nghị, đàng hoàng bắn ra tứ phía.
"Khả hãn vạn tuế ——" trong đám binh lính có người hô lên, nhất thời âm thanh "Vạn tuế" tràn ngập không gian, vang tận mây xanh.
Nhìn những phiến áo giáp lành lạnh, những gương mặt trung thành này, Vệ Tử Quân trong lòng sinh cảm khái. Những người này, không để ý sống chết nghe theo lệnh nàng, mà nàng có thể làm gì bảo vệ bọn họ? Chiến tranh, còn tiếp tục, những ngày bình yên tựa hồ luôn là hy vọng xa vời, nhiệt huyết nam nhi ở trên sa trường khiến bọn họ không thể chối bỏ sứ mệnh, thủ hộ quốc gia này, mà nàng lại có thể làm gì để bảo vệ bọn họ, nàng có thể bảo vệ bọn họ hay không?
Đáp án là. Không thể! Vì bảo vệ quốc gia này, vì trách nhiệm, vì con dân quốc gia này, bọn họ chỉ có thể hy sinh chính mình, đây là chuyện tàn khốc biết bao nhiêu. Trừ phi, không còn chiến tranh, nhưng, có thể sao? Chỉ sợ, những ngày an bình này cũng sẽ không dài.
"Vệ Phong ——" một âm thanh non nớt từ phía bên phải truyền đến, chúng thuộc cấp đều quay đầu nhìn lại. "Ta muốn đánh bại ngươi —— "
Vệ Tử Quân giật mình quay đầu lại, một thiếu niên tay cầm giáo đứng bên ngoài, phía sau là đàn cừu đang im lặng ăn cỏ. Một đứa nhỏ mà thôi, không để ý đến câu nói vừa nãy, muốn đánh bại nàng còn có nhiều người đi.
Cho đến khi duyệt binh xong, Vệ Tử Quân mới gật đầu rời đi, thuộc cấp, binh lính phía sau nhanh chóng đuổi kịp.
Lúc đi ngang qua nam hài kia, Vệ Tử Quân ngừng lại, "Ngươi muốn đánh bại ta?" Bên môi giương lên một nụ cười nhẹ thong dong tao nhã. Nụ cười kia, giống như khiến trời đất rung chuyển, vạn vật sống lại, một đôi mắt trong suốt như bầu trời xanh chăm chú nhìn thiếu niên kia, mang một tia thích ý.
Thiếu niên kia nhìn gương mặt nàng đến ngây dại, đây chính là Vệ Phong sao, sao có thể là Vệ Phong không đánh mà thắng, ‘hắn’ so với trong truyền thuyết bộ dáng thật là đáng cười, dung mạo tuấn tú như vậy còn mang theo một chút quyến rũ. Đây rõ ràng là nữ nhân.
"Ngươi là nữ nhân?" Thiếu niên hỏi.
"Ách?" Vệ Tử Quân kinh ngạc, toát mồ hôi lạnh, một đám đại nam nhân đều không nhìn ra, lại bị một tiểu hài tử nhìn ra sao?
"Đương nhiên không phải! Có nữ nhân như ta sao?" Vệ Tử Quân ra vẻ tiêu sái lắc đầu, hình tượng tao nhã mới vừa rồi nhất thời bị vất đi, chúng thuộc hạ phía sau đều nghẹn đỏ mặt.
"Nào có nam nhân nào có bộ dáng giống khả hãn đâu?" Chẳng lẽ quả thật như lời của đứa trẻ kia sao? Phía sau chúng thuộc hạ bắt đầu nói thầm, khả hãn quả thực giống nữ nhân, nhưng vì sao bọn họ không dám nghĩ như vậy chứ.
Khóe miệng Vệ Tử Quân hơi run rẩy, "Ta là nam nhân hàng thật giá thật, được rồi, đi thôi."
"Ngươi đừng đi, ta muốn cùng ngươi luận võ." Thiếu niên ngăn Vệ Tử Quân lại.
"Khả hãn." Bên cạnh có một thuộc hạ đứng ra nói: "Đây là Dục quân bị bắt, sung làm hãn nô."
"Dục quân? Nhỏ như vậy đã tòng quân?" Vệ Tử Quân có chút kinh ngạc.
"Đây có tính là gì, ngươi mười sáu tuổi tòng quân, ta năm nay cũng mười sáu tuổi." Thiếu niên kia có gương mặt thuộc loại thanh tú ở trung nguyên, ánh mắt chưa nhiễm trần thế.
"Đúng vậy. Ta cũng mười sáu tuổi tòng quân." Một tiếng thở dài, hiện tại nàng còn chưa tới cập quan, lại phải nhận cái trách nhiệm đáng ra không nên nhận này.
"Vệ Phong, ta muốn cùng ngươi luận võ, ta tòng quân vì muốn đánh bại ngươi, ta có võ công." Thiếu niên kia hé ra gương mặt non nớt tràn đầy tự tin.
Vệ Tử Quân sờ môi, cười nói: "Vì sao phải đánh bại ta?"
"Bởi vì bọn họ đều sùng bái ngươi. Ngươi đầu hàng quân địch, chính là phản đồ, nhưng khắp Đại Dục đều không có người chửi ngươi, ngươi đánh bại Thổ Phiên, người Đại Dục lại đem ngươi nói thành thần tiên, vì sao một tên hàng tướng lại được người ta tôn sùng, ta không phục, ta muốn đánh bại ngươi."
"Không ngờ ta còn có thanh danh tốt như vậy." Vệ Tử Quân bỡn cợt nói với thiếu niên kia: "Nhưng mà hiện tại, ngươi cũng là phản đồ, không phải sao?"
Thiếu niên ấp úng đỏ mặt.
Vệ Tử Quân vươn tay nâng cằm thiếu niên kia lên, "Muốn về nhà sao?" Ánh mắt lưu chuyển, tựa như cầu vồng xinh đẹp trên trời.
Nhìn đôi mắt kia, thiếu niên giống như bị mê hoặc, "Muốn!"
"Muốn, vậy liền cho ngươi về, ta cũng rất muốn về nhà." Nhưng mà, nhà của nàng ở đâu?
Truyện convert hay :
Đô Thị Chi Ta Chính Là Thần Hào