Thấy bộ dáng sầu khổ của nàng, Lý Thiên Kỳ vui vẻ cười to.
Mỉm cười đẩy ngã nàng lên giường, nhẹ nhàng tới gần lỗ tai nàng, trêu tức nói: "Ngoan ngoãn chút, nếu không ta đem ngươi cởi sạch."
Vệ Tử Quân lập tức trừng mắt nhìn hắn, nghĩ xem lời nói vừa rồi của hắn có mấy phần khả năng.
Lý Thiên Kỳ thấy thế lại cười to, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng.
Thấy nàng trầm mặc không nói, Lý Thiên Kỳ nhẹ giọng hỏi: "Hận ta?"
"Không có yêu, tại sao phải hận?" Nàng nhắm chặt hai mắt không để ý tới người nọ.
Thật lâu sau, người bên cạnh than nhẹ một tiếng, "Ta biết ngươi nhất định hận ta đồ thán sinh linh. Nhưng ngươi làm sao biết người dân Đại Dục vùng biên giới khổ sở thế nào, dân du mục Tây Đột Quyết giống như giặc cướp, Đại Dục ta hàng năm đều bị Tây Đột Quyết phạm biên, dân chúng nơi đó cơ hồ không có một gia đình đầy đủ, người nhà bị giết, thê nữ bị bắt, Đại Dục từ khi khai quốc tới nay, dân chúng vùng biên giới bị bắt, bị giết đã hơn trăm vạn, mong muốn cả đời ta đó là tiêu diệt Tây Đột Quyết, làm cho biên cương an bình."
Vệ Tử Quân trầm mặc, thật lâu sau mới nói: "Ta cũng hận những người phạm biên, ta đã nghiêm lệnh cấm phạm biên, cũng nghiêm trị những người phạm biên, nhưng vì một lần này, ngươi vì sao phải gây chiến, ngươi làm sao biết ta cai trị Tây Đột Quyết không tốt, biện pháp giải quyết vấn đề, không chỉ có vũ lực. Không phải sao? Vũ lực chỉ càng khiến cho nhiều sinh linh đồ thán." Nàng hít một hơi, "Ngươi làm sao biết nỗi khổ của dân chúng Tây Đột Quyết, vô cùng nghèo khổ, thiếu lương thực, cuộc sống vô định..."
Lý Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng, "Ngươi xem dân chúng Đại Dục vùng biên giới, cơ hồ mỗi hộ đều có người bị bắt đi, lòng dân oán hận, ta cũng hận." Hắn thở dài, lại nói: "Nhưng tuy rằng hận, cũng có thể nhẫn nại vài năm, dù sao tân quân kế vị, không nên chinh chiến, nhưng vì ngươi..." Bởi vì nàng, hắn mới khởi xướng chiến tranh trước dự kiến.
Vệ Tử Quân nghe vậy giận tái đi, lạnh lùng nói: "Bởi vì ta cái gì, bởi vì ta là Vệ Phong? Bởi vì ta là kẻ thù? Bởi vì ta giết huynh đệ, ái tướng của ngươi? Bởi vì ta lừa gạt ngươi, ta vô sỉ? Cho nên muốn bắt ta để rửa mối hận trong lòng? Lý Thiên Kỳ! Ngươi vì trả thù một người mà khởi xướng chiến tranh, không để ý tới sống chết của tướng sĩ, không để ý tới tồn vong của dân chúng, ngươi sao có thể làm một quân chủ tốt! Dân chúng khắp thiên hạ đều là dân chúng, dân chúng Tây Đột Quyết cũng là dân chúng, lòng ngươi không chứa thiên hạ, sao có thể đứng trên thiên hạ, sao có thể khiến Tây Đột Quyết thần phục, ngươi thật sự không xứng làm một đế vương!"
Lý Thiên Kỳ trầm mặc không nói.
"Nay kẻ thù của ngươi đang ở ngay trước mặt, ngươi hẳn là muốn báo thù cho huynh đệ đã chết của ngươi." Càng nói càng giận, phẫn nộ khiến hai má nàng đỏ bừng, bởi vì tức giận mà không thể cử động, bộ ngực phập phồng, "Lý Thiên Kỳ, nếu ngươi muốn nhục nhã ta, ngươi nên sớm chặt đứt ý niệm này đi, nếu ngươi muốn giết ta, mau chóng làm đi."
Thật lâu sau, Lý Thiên Kỳ mới chậm rãi xoay người, "Tức giận sao?''
Vệ Tử Quân dần dần bình tĩnh lại, thấy hắn phản ứng như vậy, có chút ngoài ý muốn, nghiêng mặt lạnh nhạt nói: "Có một quân chủ như ngươi, dân chúng Đại Dục thật đáng thương."
"Vì sao lại quan tâm dân chúng Đại Dục ta như vậy, muốn trở về Đại Dục tạo phúc cho dân chúng sao?" Lý Thiên Kỳ chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Vệ Tử Quân.
"Không cần tiếp tục nói những lời vô nghĩa, Lý Thiên Kỳ, nếu ngươi thực tính ngủ cùng ta, ngươi nên giải huyệt đạo cho ta."
Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, "Ngươi thật sự thích nam nhân?'
Vệ Tử Quân trên mặt phát lạnh, "Việc này không nhọc ngươi quan tâm."
Lý Thiên Kỳ nghe vậy, trong mắt tràn đầy mất mát, "Quả thực, ngươi..." Một tiếng thở dài lướt qua, bàn tay điểm hai nơi trên người nàng.
Vệ Tử Quân vừa được giả huyệt đạo, đột nhiên ôm bụng, kêu "A... Đau..."
"Tử Quân? Làm sao vậy? Đau chỗ nào?" Tình huống bất ngờ khiến Lý Thiên Kỳ cuống quít ngồi dậy cúi người xem xét.
Vệ Tử Quân thừa dịp hắn bối rối không phòng bị, đột nhiên ra tay, điểm đại huyệt trước ngực hắn, Lý Thiên Kỳ vội nghiêng người, đầu ngón tay vươn ra, điểm vào gần nách nàng, nàng lại một trận khí khổ.
Nàng lại bị điểm huyệt.
Nhiều lần tính kế người, lại bị người tính kế, Vệ Tử Quân rầu rĩ nhắm hai mắt, không muốn nhìn mặt người nọ, nàng biết, trên khuôn mặt kia là vẻ mặt gì.
Quả nhiên, nghe thấy Lý Thiên Kỳ đầu tiên là cười khẽ, sau đó là cười to, sau lại cười dữ dội không ngừng được.
Vệ Tử Quân hít một hơi thật sâu. Đem không khí trong lồng ngực thở ra. Nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bá Viễn, giúp ta giải huyệt đạo đi, rất khó chịu."
Lý Thiên Kỳ nghe vậy thân thể khẽ run, ‘hắn’ gọi hắn là Bá Viễn? ‘Hắn’ chưa bao giờ gọi hắn như thế. Hắn kinh hỉ định giải huyệt đạo cho nàng, khi tay chạm vào thân thể của nàng, hắn dừng lại, nhìn kỹ ánh mắt nàng, "Không được đùa giỡn nữa!" Sau đó giải huyệt cho nàng.
Tay vừa định thu lại, lại bị Vệ Tử Quân chế trụ, Lý Thiên Kỳ cảnh giác nhìn về phía nàng.
Nào biết Vệ Tử Quân đột nhiên ghé sát vào người hắn, đem mặt hướng lại gần đầu vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ngươi biết ta thích nam nhân, kỳ thật, ta rất thích nam nhân giống như Lý huynh vậy."
Thân thể Lý Thiên Kỳ càng ngày càng cứng ngắc, hô hấp ngày càng dồn dập.
Tay Vệ Tử Quân xoa ngực hắn, một tay lại hướng về phía cánh tay hắn, năm ngón tay chế trụ ngón tay hắn, ngón tay chậm rãi lướt trên cánh tay hắn, lại dịch chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay hắn.
"Tử Quân... Đừng như vậy... Chúng ta không nên như vậy..." Lời tuy là như thế, nhưng thân thể kia đã muốn xụi lơ.
Thấy hắn tâm trí hỗn loạn, đánh mất cảnh giác, Vệ Tử Quân nắm cánh tay hắn, đột nhiên phát lực, khống chế mạch môn của Lý Thiên Kỳ.
"Ngươi..." Lý Thiên Kỳ xấu hổ và giận dữ, vừa tức vừa buồn cười: biện pháp này, chỉ có ‘hắn’ mới nghĩ ra được.
“Lý huynh...” Khóe môi Vệ Tử Quân nhếch lên, "Theo ta về Tây Đột Quyết được không?"
"Tử Quân, chơi đùa thì có thể, ta mặc ngươi nhục nhã, nhưng ngươi nói không phải sự thật chứ."
Vệ Tử Quân cười lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ rằng ta đang đùa với ngươi sao? Ngươi và ta đều là người đứng đầu một nước, ai cũng không đùa nổi!"
Lý Thiên Kỳ đứng lên, lạnh lùng nói: “Đi thôi! Có ngươi ở đây, nói vậy, người của ngươi cũng không làm gì được ta.”
——————————————
Chủ trướng bố trí thanh nhã, hào phóng, ánh nến lay động, trong trướng không có trang sức gì phức tạp, xa hoa, vô cùng đơn giản, trong trướng bày một án thư, bên trên đầy đủ văn phòng tứ bảo, bên cạnh là một cái bình sứ, bên trong cắm đầy quyển giấy tuyên thành, bên còn lại là một bàn trà, tận cùng bên trong bị bình phong che khuất là giường để nghỉ ngơi.
Phòng ‘hắn’ lại bày trí đơn giản như thế, một tia đau lòng lướt qua.
Người kia bắt hắn đến đây dễ dàng như vậy, làm hắn cảm giác giống như một trò đùa, nhưng người kia đúng là làm thật. Làm hắn rất muốn cười, ‘hắn’ sẽ giết hắn sao, tất nhiên là sẽ không, bất luận thế nào hắn đều tin tưởng như vậy, cũng muốn xem xem hắn sẽ làm cái gì. Nhất định sẽ rất thú vị.
Lại nâng mắt quét qua các đồ dùng trong trướng một vòng, ánh mắt rơi xuống án thư, nhìn trên án có một bức tranh chữ, liền tò mò đi qua.
"Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn." Ca Thư Phạt ngăn hắn lại.
Lý Thiên Kỳ cười khổ một cái, đây là đạo đãi khách của ‘hắn’ sao? "Ta chỉ muốn viết vài chữ cho khả hãn của các ngươi."
Ca Thư Phạt nhìn giấy bút trên án, chậm rãi buông tay xuống.
Lý Thiên Kỳ đến gần án thư, phát hiện giấy tuyên thành trên án có viết một bài thơ, là nét chữ của ‘hắn’. Tay khẽ vuốt tờ giấy tuyên thành, khẽ đọc.
Tình
Chấp thiết, huy qua
Đối tàn nguyệt, ngâm trường khuyết
Trượng kiếm sách mã, tiếu điểm sơn hà
Quần sơn phong hỏa khởi, triều hướng vân trung ca
Nhậm bằng đao thuẫn nhẫn phạp, ngự kiếm thiết huyết đạp phá
Bính thương thập vạn đầu lô huyết, thệ yếu Càn Khôn chính nhan sắcHắn gật đầu tán thưởng một tiếng, sau đó, cười yếu ớt đề bút, viết ở dưới:
Ái
Thương hồn, thực phách
Phao bất hạ, xá bất đắc
Sinh bất dục li, tử bất khải biệt
Huề quân khóa thương hải, chỉ đăng vu sơn khuyết
Thương thấu ngũ tạng lục phủ, nan khước nhất sinh chấp trước
Mộng lí mộng ngoại phục lưỡng tài, thử tình miên miên hà thời yếtViết xong để bút xuống mới cả kinh, mình sao lại viết ra những câu thơ như vậy, nhưng muốn lau cũng không thể. Đang lúc không biết thế nào cho phải, rèm trướng được vén lên, Hạ Lỗ đi vào.
Khi ánh mắt của hai nam nhân giao nhau, đều là sửng sốt, sau đó, trong mắt sinh ra lửa cháy hừng hực, nhất thời lửa chiến bắn ra tứ phía, đùng đùng rung động, Ca Thư Phạt ở bên cạnh thấy tình cảnh như vậy, giống như sợ sẽ đốt tới mình, thức thời lui ra phía sau vài bước.
"Thật là không ngờ, ngươi lại thành tù nhân." Lời nói của Hạ Lỗ hàm chứa khinh miệt, hừ lạnh một tiếng.
"Ha ha —— tù nhân, so với người ở dưới thân người khác tốt hơn nhiều." Lý Thiên Kỳ lạnh lùng cười. Cố ý ám chỉ.
"Ha ha —— ở dưới thân người khác, so với tù nhân tốt hơn rất nhiều." Hạ Lỗ cũng cười lại một tiếng.
Trên mặt Lý Thiên Kỳ dâng lên một tầng ghen tỵ, "Không ngờ, ‘hắn’ thích ngươi như vậy, yêu lý yêu khí, chẳng giống nam nhân, nếu làm một thái giám, nhất định sẽ rất tốt."
"Thái giám, tất sẽ không làm, nhu cầu của ‘hắn’ rất lớn, một mình ta ứng phó không nổi." Hạ Lỗ nhướng mày nhìn Lý Thiên Kỳ.
Trong lòng ghen tuông càng lúc càng lớn, lửa cháy càng lúc càng mãnh liệt, "Người kia đâu? Ta muốn gặp ‘hắn’!"
"Khả hãn của chúng ta từ khi nào ngươi muốn gặp là gặp được?" Hạ Lỗ mặt lạnh nói: "‘Hắn’ đang ở trong lều ta nghỉ ngơi. Tối hôm qua ‘hắn’ cùng ta, ép buộc nhau một đêm, mệt chết."
Lý Thiên Kỳ không khống chế được, nắm lấy cổ áo Hạ Lỗ, "Nếu là nam nhân, giải dược cho ta, chúng ta chân chính đánh một trận."
Hạ Lỗ lạnh giọng cười nhạo, "Lại không biết tự lượng sức mình như vậy, ngươi chẳng lẽ còn nghĩ mình như trước đây?"
"Các ngươi đang làm gì?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, một thân ảnh phiêu dật đi vào. Phong lưu không kiềm chế được, vô cùng lỗi lạc, dưới ánh nến thân hình nàng khẽ lay động tao nhã mà mị hoặc.
Vệ Tử Quân thấy hai người giống như hai con gà trống đang đấu chọi với nhau, bèn nói, "Lý Thiên Kỳ, nơi này không phải hoàng cung của ngươi, muốn làm gì thì làm, ngươi phải nhớ thân phận của ngươi lúc này, tốt nhất đừng chọc thêm phiền toái."
Lý Thiên Kỳ cười, "Ta có thể chọc phiền toái gì chứ? Một người không
có công lực có thể gây phiền toái gì cho ngươi?"
"Rất khó nói, ai biết nơi này còn có bao nhiêu người của ngươi? Có lẽ ta ngay lập tức liền bị tính kế cũng không chừng." Vệ Tử Quân nhìn hắn mang theo sự châm chọc.
"Ngươi đối xử với ta thật đặc biệt." Lý Thiên Kỳ nói mang ý trào phúng, "Ta còn không dùng dược với ngươi."
"Đó là bởi vì ngươi không có, nếu có ngươi cũng sẽ dùng." Vệ Tử Quân liếc hắn một cái, "Không cần nhiều chuyện, ta đã rất nhân từ rồi, dùng dược, ít nhất ngươi có thể đi lại, điểm huyệt với ta mà nói càng thống khổ hơn."
Lý Thiên Kỳ không nói gì, "Ta mệt, muốn đi ngủ."
"Nơi này không phải hoàng cung của ngươi, chẳng lẽ còn muốn người thay quần áo cho ngươi? Thu hồi thói quen xa xỉ của ngươi lại đi, làm cho tốt bổn phận tù binh." Vệ Tử Quân lạnh lùng nói.
Lý Thiên Kỳ tức giận đến không thể nói gì, "Được rồi, ta mệt, ta muốn đi ngủ. Nhưng nếu ngươi muốn thay quần áo cho ta, ta cũng không phản đối."
Hạ Lỗ nghe vậy nhìn Vệ Tử Quân, "Ngươi sẽ không để hắn ngủ ở nơi này của ngươi chứ."
"Để hắn ngủ cùng ngươi đi." Vệ Tử Quân nhìn về phía Hạ Lỗ.
"Để ta ngủ cùng hắn, buổi tối ai tới hầu hạ ngươi?" Lý Thiên Kỳ trào phúng nói.
"Phải nha." Vệ Tử Quân câu môi cười yếu ớt, "Vậy liền nhốt ngươi với Trương Thạch ở một chỗ đi."
"Vệ Tử Quân ——" Lý Thiên Kỳ tức giận không hề nhẹ, "Ta để ngươi ở trong trướng của ta, vậy mà ngươi... đối xử với ta như thế."
"Ta đối xử với ngươi đã đủ tốt rồi." Vệ Tử Quân chậm rãi đi về phía án thư, "Một canh giờ trước, ta nhớ rõ ta đã nói, nếu ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ tra tấn ngươi, ngươi không để lời nói của ta vào trong tai sao?"
Cúi đầu, khóe mắt đảo đến tờ giấy tuyên thành kia, phát giác trên mặt có nhiều hơn mấy chữ, cẩn thận đọc, hơi sửng sốt, "Lý huynh... là ái mộ ta sao?"
Mặt Lý Thiên Kỳ nhất thời đỏ thành một khối, "Ngươi đừng nhục nhã ta, ta đường đường là nam tử sao lại làm việc trơ trẽn như vậy."
Vệ Tử Quân khóe môi khẽ nhếch, "Như thế là tốt nhất, chỉ là thơ ta làm, khí nuốt núi sông, thơ của Lý huynh thật là mất hồn thực cốt."
Lý Thiên Kỳ xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chui xuống. ‘Hắn’ là cố ý, hắn biết là ‘hắn’ cố ý nhục nhã hắn.
Nhìn hắn quẫn bách, Vệ Tử Quân cười một trận sung sướng, "Ha ha ha —— ngự giá thân chinh bị bắt, thật là chuyện cười cho người ta, Lý Thiên Kỳ, ngươi còn có thể diện của một quốc chủ sao? Không bằng thoái vị ở đây cùng ta đi."
"Nếu ngươi muốn, có cái gì không được?" Sắc mặt Lý Thiên Kỳ dần dần khôi phục bình thường. Nhục nhã như vậy hắn không ngại, có những thứ khác xấu hổ hơn rất nhiều.
Vệ Tử Quân nhìn hắn một cái, vẫy tay, "Hạ Lỗ, các ngươi dẫn hắn đi nghỉ tạm đi. Giám sát hắn chặt chẽ."
Đợi mấy người đi rồi, Vệ Tử Quân nhặt tờ giấy tuyên thành lên, nhìn một lúc lâu, sau đó than nhẹ một tiếng, đem tờ giấy tuyên thành vo thành một đoàn.
Mùa hạ, tịch mịch, nhưng cũng rất nhiều màu sắc, hoa nhài như tuyết, tử vi mang lam, hoa dại không tên nở đầy xung quanh doanh trướng của đại quân.
Sáng sớm, ngủ đến tinh thần dễ chịu Vệ Tử Quân mới thức dậy, liền nghe được tiếng quát to hỗn loạn bên ngoài.
Vội vàng đi ra ngoài trướng, bắt được một lính gác, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Khả hãn, Đại Dục hoàng đế cùng Trương Thạch đã chạy trốn."
Cái gì!!! Vệ Tử Quân đầu óc choáng váng, chạy? Làm sao có thể chạy?
Bước nhanh về hướng trướng của Hạ Lỗ, giữa đường liền gặp Hạ Lỗ vẻ mặt băng hàn.
"Hạ Lỗ, hắn thật sự chạy sao?" Vừa gặp liền hỏi.
"Ừ!" Hạ Lỗ bình tĩnh gật đầu.
"Sao có thể chạy?" Hắn đã như vậy, sao còn có thể chạy?
"Hắn điểm huyệt đạo của ta, lấy dược của ta." Hạ Lỗ mặt không chút thay đổi.
"Hắn không có công lực, sao có thể điểm huyệt đạo của người?" Vệ Tử Quân nhìn Hạ Lỗ.
"Hắn nói dùng một nửa công lực cũng có thể đánh bại ta, ta liền trả cho hắn một nửa công lực, kết quả hắn điểm huyệt đạo của ta." Mặt vẫn như trước không chút thay đổi.
Vệ Tử Quân nghe vậy, thiếu chút nữa điên mất, "Ngươi ngươi ngươi..." môi run lên nửa ngày, cũng không biết nói cái gì cho phải, tức giận quay người đi.
Ở trong trướng, nhìn nàng lo âu, Hạ Lỗ vạn phần hối hận, khẽ đi tới phía sau nàng, "Ngươi cảm thấy ta vô dụng sao?"
Vệ Tử Quân không quay đầu, cũng không lên tiếng.
Hạ Lỗ ảm đạm, bước về phía trước, "Ta biết ta thực vô dụng, nhưng ta muốn đánh bại hắn, bởi vì ngươi, ta muốn đánh bại hắn."
"Hạ Lỗ, ngươi trở về đi." Vệ Tử Quân ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một tia trẻ con, "Ta không cảm thấy ngươi vô dụng, chưa từng. Ta chỉ lo lắng chiến sự tái khởi."
Hạ Lỗ dừng lại, xoay người quay lại, "Ta muốn vì ngươi đánh bại hắn..." Hai tay vươn ra, từ phía sau ôm lấy nàng, đầu vùi vào cổ nàng.
"Hạ Lỗ ——" Vệ Tử Quân thét lên một tiếng kinh hãi, "Mau buông ra ——" tay nàng bắt lấy tay hắn đang ôm ở trước ngực, lại bị Hạ Lỗ dùng tay khống chế mạch môn.
Vệ Tử Quân tức giận nói, "Ngươi to gan!"
Dứt lời, cổ bị cắn một cái. Vệ Tử Quân im miệng, hắn… hắn… hắn thật quá to gan. Đang muốn phát hỏa, đầu lại bị giam cầm, Hạ Lỗ cư nhiên lại cúi người, ở trên cổ nàng, ra sức liếm, cắn.
Từng đợt nhột ngứa truyền đến, Vệ Tử Quân tức giận đến trừng mắt, "Hạ Lỗ, ngươi... ngươi dám xúc phạm quân nhan, ngươi đáng bị chém đầu."
Hạ Lỗ thở gấp nói: "Đây là trả lại cho ngươi, lần trước ngươi đem cổ ta cắn đỏ."
"Sao... Làm sao có thể, ta làm sao có thể cắn cổ ngươi..." Vệ Tử Quân kinh ngạc, nói chuyện cũng không liền mạch.
"Lần ngươi uống say đó, nay ta trả lại cho ngươi dấu hồng ngân." Hạ Lỗ lại cắn một cái.
"A? Là ta sao?" Vệ Tử Quân mờ mịt hỏi.
"Không phải ngươi thì là ai?" Hạ Lỗ lại dùng lực lớn hơn nữa cắn một ngụm.
"Ta... Ta xin lỗi, nhưng... Đừng... Đừng cắn, ngươi bảo ta làm sao gặp người khác đây."
"Lần trước ngươi cũng mấy lần ám muội cười ta. Ta phải lấy tay che cả một ngày."
"A?"
Mùa hạ, càng ngày càng nóng, quân Đại Dục không biết vì sao, hơn mười ngày, đều không có dấu hiệu xuất chiến, giống như đang đợi cái gì đó, lại giống như có cái gì sắp xảy ra, làm cho lòng người ẩn ẩn bất an.
Hành vi của Đại Dục khiến cho các tướng lĩnh Tây Đột Quyết tranh nhau nghị luận.
Vệ Tử Quân ngồi trong chủ trướng, lẳng lặng nghe chúng tướng nghị luận, đạm cười không nói, da thịt trong suốt sáng bóng như ngọc, đỉnh đầu đội ngọc quan, quần áo bạc trù bạch sam, phong lưu phóng khoáng, ở cổ một tấm lông chồn bạc rộng thùng thình cơ hồ che đến tận miệng, có vẻ vô cùng cao quý thanh lịch.
Ba Ha Nhĩ ở một bên vâng lệnh phe phẩy cây quạt, mệt thở hồng hộc, mấy lần suýt ngất.
Chúng thần nhìn Vệ Tử Quân chóp mũi chảy đầy mồ hôi, đều khuyên nhủ: "Khả hãn, nếu nóng, liền cởi tấm lông chồn ra đi."
"Ha ha —— không nóng, không nóng." Vệ Tử Quân tao nhã cười nói.
Chỉ có Hạ Lỗ không nói một lời, cúi đầu, không rõ biểu tình, chỉ thấy đầu vai hắn run run, ghế dựa chầm chậm phát ra tiếng vang, Vệ Tử Quân theo thanh âm nhìn qua, hít một hơi thật sâu, tiếp tục bày ra một nụ cười hiền lành, nhìn về phía chúng thần, nhưng chúng thần căn bản không nhìn tới miệng nàng.
"Khả hãn, ngài là nhờ có cây quạt kia mới không biết nóng, ngài cởi tấm lông cừu ra, không cần dùng cây quạt, cũng sẽ không cảm thấy nóng.”
"A, đúng vậy." Vệ Tử Quân nghiêng đầu, mới phát giác Ba Ha Nhĩ đã sắp té xỉu, "Ba Ha Nhĩ, mau đi xuống nghỉ ngơi đi."
Ba Ha Nhĩ vô cùng cảm tạ rời đi.
Nhìn cây quạt, mặt Vệ Tử Quân dần dần đỏ lên vì nóng, chúng thần lại nhịn không được, hỏi, "Khả hãn, trang phục này, là thịnh hành năm nay sao?"
"... Khụ... Khụ...” Vệ Tử Quân ho nhẹ hai tiếng, chuyển đề tài, "Chúng ái khanh cảm thấy Dục quân tính làm gì?"
Còn chưa đợi chúng thần trả lời, ngoài cửa đã có lính gác thông báo, "Khả hãn —— có thư báo."
"Đem vào."
Vệ Tử Quân cấp tốc mở thư, xem rất nhanh.
Trên mặt chợt lạnh, hắn, rốt cuộc còn muốn thế nào!
Truyện convert hay :
Võ Đạo Bá Chủ