Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Thân Vương


trước sau

Một đêm tối tăm và yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng ngừng lại, sao trời sơ đạm mà trong trẻo lạnh lùng, Đại Dục lâm triều, trước canh năm, bách quan đã tới.

Tiếng báo canh bốn vừa mới vang lên, bách quan đã vội vàng thức dậy chạy tới Đại Hưng cung vào triều sớm. Một đám lục tục đến phòng nghỉ, cùng nhau hàn huyên, thảo luận chút chuyện, chờ vào triều.

Canh năm vừa đến, nội hoạn quan liền dẫn bách quan theo thứ tự tiến vào cung Đại Hưng, yết kiến thiên tử.

Cửa cung lồng lộng, bách quan nối đuôi nhau vào triều, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

Đương kim thiên tử ngồi ngay ngắn trên ngai vàng cửu long, sắc mặt vô cùng nhu hòa, con ngươi sáng quắc, đen nhánh đảo qua chúng thần tử, ánh mắt mang theo sự chờ đợi.

Dần dần, sắc mặt lạnh xuống, khóe môi khẽ động, lạnh lùng nhìn quần thần. "Vệ Phong không tới sao?"

"Bệ hạ, Vệ Phong không tới." Nội hoạn quan đáp.

Nhất thời, gương mặt lạnh thấu xương.

Thật lâu sau, "Trịnh Bình Anh, thảo chỉ." Hít một hơi thật sâu, lại nói: "Vệ Phong, lòng mang chúng sinh thiên hạ, chủ động không muốn động võ, quy thuận Đại Dục ta. Cảm động phần đại nghĩa này, lại theo mong muốn của dân chúng Tây Đột Quyết, vẫn là Tây Đột Quyết khả hãn, tiếp tục chưởng quản Tây Đột Quyết, Tây Đột Quyết cảnh nội, thiết lập An Tây đô hộ phủ, do Vệ Phong cai quản. Cũng gia phong thành Phong thân vương, đất phong Ngô quận, Dư Hàng, Hội Kê, thực ấp vạn hộ, tiếp quản quân đội Giang Nam, Kiếm Nam, Sơn Nam."

Lời này chưa dứt, tiếng quần thần phản đối đã vang thành một mảnh.

"Xin bệ hạ cân nhắc."

"Bệ hạ, việc này không thể."

"Bệ hạ không thể."

"Bệ hạ, việc này thực sự không thỏa đáng, mấy nơi này đều là nơi trọng yếu về quân sự, nếu có chiến sự, một nơi có vấn đề, đều sẽ thất thủ, bệ hạ lại cho một người ngoại tộc chưởng quản, thực là không ổn." Thượng thư lệnh Ngụy Hiệu Trung dẫn đầu ngăn cản.

Lý Thiên Kỳ cười, "Ái khanh đã lo nhiều, đầu tiên, Vệ Phong là hậu nhân của tướng quân Đại Dục ta, cũng không phải là ngoại tộc, huống hồ Vệ Phong dụng binh thế nào, tất khanh đã nghe quá, hắn tuổi tuy còn nhỏ, lại có thể đem mấy chục vạn đại quân Thổ Phiên trong vòng một ngày tiêu diệt hết, nếu hắn chưởng quản đại quân biên cương, biên cương của ta tất sẽ giống như tường đồng vách sắt."

"Bệ hạ, như thế lại càng không ổn, nếu Vệ Phong dụng binh như thần, bệ hạ càng không thể để binh quyền rơi vào tay hắn. Ai cũng biết Vệ Phong từng đi theo địch quốc, lại giết vô số tướng sĩ của ta, bệ hạ sao có thể cho hắn chưởng quản binh quyền? Chẳng lẽ không sợ một ngày hắn lại làm phản sao?" Trung thư lệnh Trâu Văn Quang cũng cực lực phản đối.

"Ái khanh, không ai hiểu Vệ Phong hơn trẫm, tấm lòng của hắn rất lương thiện, không đành lòng nhìn dân chúng phải chịu chiến hỏa, mới ủy khuất thần phục Đại Dục ta, hắn tuyệt sẽ không bỏ mặc dân chúng mà gây chiến loạn." Lý Thiên Kỳ vẫn ôn hòa nói.

"Nhưng bệ hạ, ngài làm như vậy tương đương đem nửa giang sơn do hắn chưởng quản, bệ hạ, vạn vạn không thể." Hữu kiêu vệ thượng tướng quân Trịnh Trác Đường cũng cực lực phản đối.

Lý Thiên Kỳ vẫn vẻ mặt ôn hoà, "Cái đó gọi là giảm bớt gánh nặng, Vệ Phong có năng lực chưởng quản một nửa giang sơn, trẫm liền cho hắn chưởng quản, trẫm sẽ không lo lắng có người tạo phản, đã nghi thì sẽ không dùng. Chỉ cần là nhân tài, trẫm sẽ dùng. Trẫm dám dùng, chứng tỏ trẫm không sợ. Giang sơn của trẫm, trừ phi trẫm không cần, nếu không, không người nào có thể đoạt được. Huống hồ, Vệ Phong đã là vua một nước, lại là một người kiêu ngạo, trẫm muốn dùng hắn lại sợ hãi, rụt rè ban cho một chức vị hư không, vậy chẳng phải là nhục nhã hắn? Các ngươi cho rằng Vệ Phong là kẻ ngốc sao? Huống hồ, trẫm cũng không muốn làm kẻ ngốc, một người tài hoa như thế mà không dùng, không thể tạo phúc cho chúng sinh. Như thế, trẫm mới là một tiểu nhân đáng khinh."

Toàn bộ triều đình tĩnh lặng, một lát sau, lại có người nói: "Bệ hạ, ngài phong Vệ Phong làm thân vương, không hợp đạo lý, phong là quận vương đã là cất nhắc hắn, vị trí thân vương này phải là huynh đệ chí thân của bệ hạ."

Lý Thiên Kỳ lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ái khanh có điều không biết, ta cùng Vệ Phong đã dâng hương kết bái chi giao, đã lạy thiên địa, lập lời thề, tình cảm càng hơn thân huynh đệ, cho nên mới phong hắn làm thân vương, cũng bởi vì vậy, ta càng tín nhiệm hắn."

"Bệ hạ, thần vẫn phản đối Vệ Phong chưởng quản binh quyền, nếu hắn tiếp quản quân đội Kiếm Nam, như vậy A Sử Na Nhị Bắn cùng A Sử Na Bộ Chân của Tây Đột Quyết đầu hàng kia liền trở thành thuộc hạ của hắn, đến lúc đó, ba người hợp mưu, Đại Dục ta chắc chắn bị nguy cơ lớn."

"Đúng vậy, bệ hạ, thần cũng thấy không ổn, thần cũng phản đối Vệ Phong chấp chưởng binh quyền."

Tiếng chúng thần phản đối vang thành một mảnh.

"Đủ rồi!" Lý Thiên Kỳ đứng dậy, tức giận nói: "Giang sơn của trẫm, trẫm còn không sợ, các ngươi sợ cái gì! Trẫm trọng dụng Vệ Phong như thế, vì thiên hạ thái bình, vì tạo phúc cho chúng sinh. Bởi vì, Vệ Phong nếu là địch nhân, là một địch nhân không thể đánh sụp, nhưng nếu làm cánh tay của trẫm, chính là một cánh tay sắt, tài hoa của hắn đủ để Đại Dục ta trở nên thịnh thế, lưu danh sử sách."

Lý Thiên Kỳ vung tay áo, đi xuống long ỷ, "Trách nhiệm này trẫm gánh, nếu có một ngày Vệ Phong dẫn binh tạo phản, trẫm —— sẽ tạ tội với các ngươi —— "

Dứt lời, Lý Thiên Kỳ trực tiếp từ cửa hông đi về hướng Võ Đức điện.

Lý Long Dực nhìn theo bóng dáng hắn, lắc đầu, đi theo.

"Hoàng đệ là thiên tử, lời thề này quá nặng, vạn nhất có một ngày hắn thật sự tạo phản thì sao? Ngươi sẽ thế nào?"

"Hắn sẽ không, tâm nguyện của hắn là dân chúng yên vui, nếu có thể làm được điều này, hắn cũng sẽ không so đo, hắn sẽ không vì bản thân mình mà đẩy dân chúng vào dầu sôi lửa bỏng, trong lòng hắn có tình yêu rộng lớn ôm lấy tất cả dân chúng trong thiên hạ, hắn sẽ không chỉ nghĩ cho riêng mình, hắn là lòng mang thiên hạ." Đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: "Kỳ thật, hắn thật sự rất thích hợp làm đế vương."

Lý Thiên Kỳ nhìn về phương xa, trong ánh mắt có chút mê ly, "Ta thực có lỗi với hắn, ta biết dân chúng Tây Đột Quyết kính yêu hắn biết bao nhiêu, luyến tiếc hắn nhường nào, nhưng lại bắt hắn trở lại Đại Dục, hắn chính là một hùng ưng trên thảo nguyên, mà ta lại hủy đi bầu trời của hắn, chặt cánh của hắn. Một người như hắn, không có bầu trời sao được? Không giương cánh bay sao được? Ta thích nhìn bộ dáng hắn lúc giương cánh bay, rất đẹp. Cho nên ta phải cho hắn một bầu trời đẹp hơn, để cho hắn có thể giương cánh thật tốt."

"Cho hắn một mảnh đất phong lớn như vậy, ngươi không sợ mệt chết hắn?" Lý Long Dực bĩu môi.

"Mệt chết?" Lý Thiên Kỳ liếc Lý Long Dực một cái, tâm tình đột nhiên vui lên, "Hắn có năng lực. Ta sao có thể để hắn nhàn rỗi? Ta muốn bóc lột sức lao động của hắn, ha ha ha ha—— "

Một hàng thị vệ trong cung, đi theo một cỗ kiệu, từ Đại Hưng cung đi ra Nhạc môn, dọc theo đường phố nhỏ trong hoàng thành, đi về hướng phường Tây Thị Kim Thành, phủ Tả kiêu vệ tướng quân phủ.

"Thánh chỉ đến ——" một giọng nói sắc nhọn vang lên trong phủ tướng quân.

"Vệ Phong, Vệ Thúc Lan, A Sử Na Hạ Lỗ, tiếp chỉ —— "

Từ trong viện phủ tướng quân, mấy chục người già trẻ chạy ra ngoài, quỳ xuống.

Thái giám lại kêu lên: "Người nào là Vệ Phong —— "

Vệ Thúc Lan đáp: "Đại nhân, Vệ Phong sáng sớm đã dắt ngựa đi ra ngoài."

"Vậy Vệ tướng quân liền tiếp chỉ thay đi" lại quay đầu nhìn A Sử Na Hạ Lỗ, "A Sử Na Hạ Lỗ nghe chỉ —— A Sử Na Hạ Lỗ phong làm Tả kiêu vệ đại tướng quân, Dao Trì đô đốc, nội trong tháng này lập tức đi Dao Trì nhậm chức —— Vệ Thúc Lan —— từ Tả kiêu vệ đại tướng quân thăng thành Tả kiêu vệ thượng tướng quân —— "

"Thần lĩnh chỉ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Bắc thành Đại Hưng, trong một khu rừng rập rạp, một con hãn huyết bảo mã cả thân tuyết trắng phiếm kim quang đang cúi đầu ăn cỏ, gió nhẹ thổi qua, thổi ngã một khóm hoa, lộ ra một góc áo bào trắng trong bụi hoa.

Vệ Tử Quân khẽ mở mắt ra, nhìn đám mây đang bay trên trời, trong lòng buồn bã.

Vì sao, nàng về tới bên cạnh cha mẹ vẫn còn có chút mất mát? Trước kia không phải vẫn muốn có thể ở bên cha mẹ, vui thú điền viên, làm ăn buôn bán nhỏ, du lịch tới các danh thắng, mỗi ngày trôi đi chậm rãi, bình thường thản nhiên, hưởng thụ chút hạnh phúc nhạt nhẽo sao?

Nhưng, hiện tại coi như hết thảy đều thật sự đến rồi, sao lại có chút không vui? Hẳn là ở vị trí cao cao, náo nhiệt, hay trù
tính đã lâu? Cứ thế đột nhiên yên tĩnh khiến nàng có chút không biết làm gì? Vẫn là, trong lòng không bỏ xuống được? Không bỏ xuống được những người đó, không bỏ xuống được mảnh đất kia, không bỏ xuống được khu rừng, ngọn núi kia, không bỏ xuống được đám dê cừu kia, không bỏ xuống được đứa nhỏ kia?

Thật sự, không bỏ xuống được.

Nàng muốn đưa đứa nhỏ kia đến đây, nàng ta đã không còn cha mẹ, người khác sẽ thật sự thương nàng ta sao?

Ai —— Vệ Tử Quân buông tiếng thở dài, ngồi dậy, nhìn tường thành nguy nga phía sau. Nơi này cũng là nhà của nàng, có cha mẹ nàng. Bất kể thế nào, nàng đều phải ở cạnh cha mẹ.

Trái tim thật là hai đầu đều đau. Vệ Tử Quân đứng lên vỗ vỗ cỏ trên người, đi về hướng Đặc Táp Lộ, đang muốn lên ngựa, chợt nghe xa xa có có tiếng vang. Ngẩng đầu nhìn, là một chiếc xe ngựa hoa lệ đang chạy tới, phía sau là mười mấy hắc sam nam tử gắt gao bám theo.

Xe ngựa vừa tới trước mặt Vệ Tử Quân liền bị đám hắc y nam tử đuổi tới, vài tên thị vệ bên cạnh xe ngựa dù đã trọng thương, vẫn liều chết phản kháng, không cho bọn họ tiếp cận xe ngựa.

Vệ Tử Quân thấy vậy, không biết có nên hỗ trợ hay không. Giúp? Hay là không giúp?

Mắt thấy đám thị vệ kia càng ngày càng khó chống đỡ, có hai người đã bị hắc y nhân chém chết, Vệ Tử Quân rốt cục nhịn không được, mở miệng nói: "Có chuyện gì từ từ nói, đánh nhau cái gì? Mọi người cùng ngồi xuống tâm sự đi?"

Vừa nói xong, hắc y nhân đã phi một thanh lợi kiếm, đâm thẳng hướng Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân sửng sốt, những người này thật đúng là coi mạng người như cỏ rác, xem ra nàng hẳn là phải hỗ trợ.

Vệ Tử Quân vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy thanh kiếm đang hung mãnh lao tới, nhíu mày nhìn hắc y nhân kia. Người nọ "Di" một tiếng, lập tức thả người đánh tới.

Vệ Tử Quân thân hình hơi động, vạt áo vung lên, chưa kịp thấy rõ chiêu thức gì, hắc y nhân liền lảo đảo, té ngã về phía trước, không đứng lên được.

Đám hắc y nhân thấy vậy, thầm nghĩ không ổn, mấy người gia tăng đánh về phía mấy tên thị vệ, mấy người khác cầm trường kiếm bổ về phía toa xe.

Toa xe đột nhiên bị lật, một tiếng kêu cứu chói tai của nữ tử vang lên. Từ trong xe, một nữ tử tuổi xuân xanh nhảy ra, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, quần áo hoa lệ, tóc mây nga mi, khí chất đẹp đẽ quý phái. Nhìn không giống nữ tử bình thường của quan gia.

Nàng kia vừa mới nhảy ra, lại kêu lên sợ hãi, thấy hắc y nam tử kia trỏ kiếm về phía ngực nàng, Vệ Tử Quân giận dữ, tại sao một nữ tử cũng không buông tha?

Cả người chợt bay lên, giống như một đạo ánh sáng, vạt áo bay lên, khinh vũ phá không. Trong giây lát, nàng kia đã được Vệ Tử Quân từ phía sau ôm vào trong lòng.

Hắc y nhân nhất tề đánh tới, Vệ Tử Quân một tay nhẹ nhàng che mắt nữ tử lại, một tay giơ trường kiếm, phút chốc mở ra một mảnh kiếm quang.

Không khí như ngưng kết lại, rồi đột nhiên tĩnh lặng xuống, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây sàn sạt.

Vệ Tử Quân bỏ tay che mắt nữ tử ra. Nữ tử quay đầu, nhìn về phía nàng, trong nháy mắt, liền ngây dại. Nhớ tới vừa nãy, tựa vào lòng người ấy, nhớ tới vừa nãy, đầu ngón tay lạnh lẽo kia vừa mới che mắt mình, nhớ tới hành vi cẩn thận săn sóc, ngực đột nhiên cứng lại, giống như không thể hô hấp.

"Công chúa ——" một tiếng run run, nức nở vang lên, từ trong toa xe một cô gái bộ dáng thị nữ nơm nớp lo sợ đi ra.

Nữ tử được gọi là công chúa lấy lại tinh thần, một lát sau mặt đỏ lên, quay đầu giận dữ nói: "Được rồi, nha đầu chết tiệt kia, giờ mới nhớ tới ta, vừa nãy cũng không biết trốn ở đâu."

Cô gái kia đi tới. "Bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt Vệ Tử Quân, "Đa tạ công tử đã cứu mạng công chúa."

Những thị vệ bị thương nghe vậy cũng nhất tề quỳ xuống.

Công chúa? Nàng là công chúa Đại Dục? Tại sao lại bị đuổi giết? Nhưng không nghe Lý Thiên Kỳ nói có muội muội. Nhưng mà cũng không có gì kỳ quái, Lý Loan háo sắc như vậy, có mười hay hai mươi công chúa cũng là bình thường, chắc là vì nhiều lắm, bọn họ cũng lười nói ra.

"Mau đứng lên đi, chỉ là một cái nhấc tay thôi." Vệ Tử Quân không thích người khác quỳ gối với mình.

"Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì? Xin cho ta biết, ngày sau ta nhất định sẽ hồi báo." Nữ tử được gọi là công chúa kia ngượng ngùng nói.

"Công chúa không cần lo lắng, việc này không đáng kể, chỉ hy vọng là ta không giết sai người." Đạm mạc quét mắt qua đoàn người, lại hỏi: "Công chúa muốn vào thành sao?"

"Phải." Nữ tử đáp.

"Vậy thì mau đi đi, để tránh phức tạp." Dứt lời, Vệ Tử Quân xoay người nhảy lên Đặc Táp Lộ, phi đi.

Một đường chạy như bay, đến tướng quân phủ mới xuống ngựa, phát giác Hạ Lỗ đứng ở bên cạnh, thấy nàng trở về, trên mặt lộ ra một tia ôn nhu, cũng không nói gì, trực tiếp đi theo Vệ Tử Quân vào phòng nàng.

Vệ Tử Quân liếc hắn một cái, "Có việc gì sao? Nhàn tới khó chịu à? Ngày mai mang ngươi đi dạo phố phường được không?"

"Hắn phong ta làm Dao Trì đô đốc, phái ta trở về Tây Đột Quyết." Hạ Lỗ rốt cục cũng mở miệng.

Vệ Tử Quân cả kinh, không nghĩ Lý Thiên Kỳ lại làm vậy, "Vậy tốt lắm! Rốt cục có thể trở về, ngươi trở về, giúp ta chăm sóc tốt cho Đê Lam, ta không muốn để nàng rời xa quê hương."

Mặt Hạ Lỗ trên phát lạnh, "Ngươi chán ghét ta ở đây như vậy?"

Vệ Tử Quân sửng sốt, "Không phải là chán ghét ngươi, là không muốn hại ngươi!"

"Ngươi đã hại ta rồi, còn muốn không phụ trách?" Hạ Lỗ tiến lại gần.

Vệ Tử Quân trừng mắt, "Ta hại ngươi? Ta hết thảy đều vì muốn tốt cho ngươi. Tây Đột Quyết mới là trời đất của ngươi, ở nơi này, ngươi sẽ rất tịch mịch."

"Hại ta xong còn muốn chạy? Từ Tây Đột Quyết chạy tới Đại Dục?" Hạ Lỗ từng bước tiến về phía trước, Vệ Tử Quân từng bước lui về phía sau.

"Ngươi hại ta khổ như vậy." Hạ Lỗ ôm cổ Vệ Tử Quân, há miệng cắn vành tai nàng.

Khí nóng bên tai khiến Vệ Tử Quân kinh ngạc một trận, "Hạ Lỗ, ngươi thật to gan, tuy rằng ta không còn ở Tây Đột Quyết, nhưng ta vẫn là Tây Đột Quyết khả hãn, ta vẫn có thể chém đầu ngươi."

Hạ Lỗ dừng cắn, mút, "Thấy hắn ngươi liền không muốn đi nữa phải không? Cũng không quan tâm, lúc trước hắn bỏ rơi ngươi thế nào, phải không? Các ngươi ở trong xe của hắn đã làm cái gì? Ngươi nói xem các ngươi đã làm cái gì?"

Vệ Tử Quân nghe vậy, đột nhiên giận dữ, "Việc này không liên quan đến ngươi!"

"Tốt, không liên quan đến ta! Nếu hắn có thể, ta vì sao không thể? Ta vì sao không thể?" Hạ Lỗ gầm nhẹ một tiếng, thở hổn hển vạch cổ áo Vệ Tử Quân ra.

"Hạ Lỗ —— ngươi làm gì ——" Vệ Tử Quân phẫn nộ đẩy Hạ Lỗ ra.

Hạ Lỗ bị đẩy ngã sang một bên, vẻ mặt cô đơn, ánh mắt đau xót, nhìn Vệ Tử Quân.

Nhìn ánh mắt bi thương của hắn, trong lòng Vệ Tử Quân đau xót, sự áy náy ập đến, nhẹ nhàng lại gần hắn.

"Hạ Lỗ, ta thật sự hại ngươi sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, nếu thật sự khiến ngươi bị tổn thương, ta không phải cố ý."

Hạ Lỗ ôm cổ Vệ Tử Quân, tựa đầu vào cổ nàng.

"Hạ Lỗ, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Truyện convert hay : Đô Thị Cuồng Thiếu

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện