Đêm trước khi Vệ Tử Quân chuẩn bị đi Lộc thành, phủ Tả kiêu vệ tướng quân có một vị khách thần bí ghé qua.
Một chiếc xe ngựa xa hoa, khắc hoa văn hình phượng đến tướng quân phủ, liền hấp dẫn tất cả già trẻ trong phủ, tụ tập lại trong hoa viên, để chiêm ngưỡng dáng người minh diễm, đoan trang tựa hoa quỳnh từ trên xe đi xuống.
Dáng người thướt tha chầm chậm thướt bước xuống, phát hiện trong những người đến tiếp đón không có bóng dáng Phong vương, liền sai người dẫn thẳng tới phòng của Phong vương.
"Phong vương điện hạ, Thi Ý hôm nay đặc biệt đến cảm tạ ơn cứu mạng của Phong vương." Lý Thi Ý chỉnh đốn trang phục thi lễ.
Vệ Tử Quân chắp tay vái chào, "Công chúa điện hạ, thật sự không cần bận tâm việc này. Vệ Phong cứu người chính là thuận tiện, cũng không để tâm, nếu để công chúa ba lần bảy lượt nói lời cảm tạ, Vệ Phong thật cảm thấy vô cùng bất an."
"Phong vương dù nói như thế, nhưng Thi Ý lại há có thể không báo ơn? Không biết Phong vương thích cái gì?" Dứt lời, ánh mắt quét qua bài trí bên trong. "Phòng của Phong vương vô cùng lịch sự tao nhã, nhìn án thư tinh mỹ như vậy chắc hẳn Phong vương thường xuyên ở chỗ này làm thơ vẽ tranh."
"Cũng không thường xuyên lắm, Vệ Phong bất quá chỉ ngẫu nhiên vẽ chơi thôi." Vệ Tử Quân thản nhiên trả lời.
"Nghe hoàng huynh nói, thi họa của Phong vương danh gia còn kém xa! Khi nào Phong vương có thể vì Thi Ý vẽ bức họa không?" Quay đầu nhìn thấy cầm án ở bên dưới cửa sổ, "Phong vương có thể vì Thi Ý đánh một khúc đàn không?"
"Chuyện này.." Vệ Tử Quân có chút xấu hổ, "Đêm đã khuya, đợi ngày khác sẽ đàn cho công chúa nghe được không?"
Lý Thi Ý đi một vòng ở trong phòng rồi lại trở về. "Phòng này của Phong vương cái gì cũng tốt, chỉ là hơi tịch mịch." Giương mắt hơi ngượng ngùng nhìn về phía Vệ Tử Quân, "Phong vương có hôn phối hay chưa?"
"Chưa có." Vệ Tử Quân ôn hòa đáp. Trong lòng âm thầm nói, nàng chưa lập gia đình mỗi người đều biết, nàng còn đến hỏi làm gì?
"Phong vương có từng yêu say đắm người khác chưa?" Lý Thi Ý đột nhiên hỏi một câu kinh người.
"Chuyện này.." Câu hỏi đường đọt khiến cho Vệ Tử Quân không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Lý Thi Ý tựa hồ cũng không ngại nàng có trả lời hay không, ngược lại tự mình đi xuống, "Phong vương có tin vào nhất kiến chung tình?"
"Chuyện này.. Có tin tưởng đi." Nàng quả thật tin tưởng nhất kiến chung tình, chỉ là ở thế giới này, nhất kiến chung tình sẽ không xảy ra ở trên người nàng.
"Phong vương, Thi Ý đối với Phong vương là nhất kiến chung tình. Phong vương có tin hay không?" Nhìn vẻ mặt Vệ Tử Quân trong nháy mắt ngốc lăng, Lý Thi Ý tiếp tục nói: "Ngày ấy, khi ngươi lấy tay bịt kín mắt của ta, từ một khắc ấy trở đi, ta chỉ biết, Phong vương chính là người mà đã chờ đợi cả đời. Nếu Phong vương không chê, Thi Ý nguyện lấy thân báo đáp."
Vệ Tử Quân nghe vậy cả kinh, "Công chúa vạn vạn không thể, không nói đến việc Tử Quân chưa có ý muốn cưới vợ, chỉ với thân phận của công chúa, Vệ Phong cũng không dám trèo cao, cũng không muốn ủy khuất công chúa."
Lý Thi Ý bước từng bước về phía trước, "Phong vương tướng mạo song toàn, văn tài võ lược, gia thế, địa vị, đều không thiếu, vì sao lại không xứng với?"
"Chuyện này.. Công chúa, Vệ Phong đã đính hôn từ thuở nhỏ, cho nên không thể ủy khuất công chúa." Bất đắc dĩ nói một câu này, như vậy hẳn sẽ khiến nàng chết tâm đi.
Nhưng hiển nhiên Lý Thi Ý cũng không hồ đồ, "Phong vương chớ viện cớ đã có hôn phối với người khác, Thi Ý đã điều tra qua, Phong vương căn bản chưa từng có hôn phối."
Vệ Tử Quân trong lòng một trận kêu thảm, nàng đều đã tra rồi sao?
Thấy nàng như vậy, Lý Thi Ý gục đầu, ai oán nói: "Hay là Phong vương có người trong lòng sao?"
Vệ Tử Quân không biết phải đáp lại thế nào, nhưng vì muốn thoát khỏi dây dưa, chỉ đành hung hăng nói, "Phải."
Lý Thi Ý sửng sốt, nhìn về phía Vệ Tử Quân, "Phong vương là đang nói giỡn với ta sao?"
"Vệ Phong sao lại lừa gạt công chúa. Ta ở Tụ Vân lâu của Lộc thành có một người muội muội, tên là Điệp Nhi." Vệ Tử Quân thầm nghĩ, Điệp Nhi, thực xin lỗi, phải lấy ngươi để từ chối khéo một phen.
Ánh mắt Lý Thi Ý run lên, đột nhiên kéo tay Vệ Tử Quân, "Vệ Phong, ta mặc kệ, ta muốn làm người của ngươi, không cho phép ngươi thích người khác."
Mọi việc đột nhiên khiến cho Vệ Tử Quân không thể tiếp nhận, "Công chúa, xin đừng như vậy, người như vậy, Vệ Phong sẽ cảm thấy khổ tâm."
Nữ tử Đại Dục đều là lớn mật nói yêu như vậy sao? Là vì trong thân thể Lý Loan còn lưu lại máu của người Tiên Ti, nên nữ nhi của hắn mới hào phóng như thế?
"Không, ta chỉ muốn ngươi, Thi Ý không phải ngươi thì không lấy chồng." Hai tay Lý Thi Ý đột nhiên ôm lấy mặt Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân sợ hãi, "Công.. Công chúa.."
Đôi môi đỏ mọng nâng lên, hôn lên môi của Vệ Tử Quân. Vệ Tử Quân sững sờ ở tại chỗ.
Xong rồi, xong rồi, nàng bị một nữ nhân hôn.
* * *
Sau khi đoàn người tiễn bước công chúa về, đai ca của Vệ Tử Quân, Vệ Huân liền trêu chọc, "Tử Quân, nhìn sắc mặt huân hồng của ngươi, ánh mắt lóe lên, bộ dáng thất hồn lạc phách, là bị công chúa kia dùng sức mạnh sao? A? Ha ha ha ha --"
"Đại ca!" Gương mặt đỏ bừng của Vệ Tử Quân có chút giận tái đi, "Đại ca, hàng đêm đêm xuân, lưu luyến phường nội, vui đến quên cả trời đất, cũng không biết bị bao nhiêu người cường hôn!"
"Ôi chao, trước giờ đều là ta cường hôn người khác, nào có người nào cường hôn ta? Bất quá Tam đệ, cũng nên cưới vợ đi, giờ đang là tuổi lớn, lại đối với nữ nhân ngại ngùng như vậy, cũng không biết từ mình tìm vui, nếu không cưới một cái thê tử, chỉ sợ là sắp nghẹn hỏng rồi! Ha ha!"
Đại ca này của Vệ Tử Quân, bởi vì ham thích rượu chè, vui chơi, vì thế sau khi hắn lớn lên, vợ chồng Vệ Thúc Lan cũng không dám đem chuyện của Tử Quân nói cho hắn, chỉ sở hắn ngày nào đó uống say không cẩn thận nói lung tung ra ngoài.
Nhị ca của Vệ Tử Quân, Vệ Hành nhìn nhìn Vệ Huân, nhíu mày, "Tử Diễm, đừng ăn nói lung tung nữa, nhìn ngươi một thân toàn mùi rượu, còn không quay về nghỉ ngơi đi." Nhị ca làm việc cẩn thận, lại vô cùng yêu thương Tử Quân, từ vài năm trước, sau khi biết nàng là nữ nhi, lại càng yêu thương nàng.
Mục Tiểu Nhã ở một bên nghe thấy những lời khó nghe, "Đi -- đều trở về hết--" lại chuyển hướng Vệ Thúc Lan, "Còn ông, cũng trở về."
"Phu nhân.. Tiểu Nhã của ta, bà cho ta cùng Quân nhi chơi một ván cờ xong mới trở về nha?" Vệ Thúc Lan thấp giọng cầu xin.
"Đi, trở về, ta có lời muốn nói với Quân nhi." Xem ra Mục Tiểu Nhã mới là người đứng đầu trong nhà.
Vệ Thúc Lan bất mãn nói thầm hai câu.
Đợi mấy người kia đều đi ra, Mục Tiểu Nhã mới hỏi: "Tử Quân, mẹ hỏi con, con có người trong lòng chưa?"
"Mẹ, không hỏi việc này không được sao?" Vệ Tử Quân xấu hổ sờ sờ mũi.
"Chuyện này thì có gì thẹn thùng? Ta thấy cái tên gì Lỗ kia, bộ dáng rất được, ta thấy ánh mắt hắn nhìn con, có điểm không đúng, có phải.. Ta nghe cha con nói, hắn sờ qua tay con?"
"Mẹ, mẹ lại đoán bừa, Hạ Lỗ không thích nữ nhân, hắn chưa từng thích qua nữ nhân, hắn chỉ thích nam nhân!" Vệ Tử Quân sắc mặt phiếm hồng.
"A? Không phải chứ, một đứa nhỏ tốt như vậy." Mục Tiểu Nhã lắp bắp kinh hãi.
"Đúng vậy. Cho nên mẹ không cần đoán già đoán non nữa."
"Đáng tiếc, thật đáng tiếc." Mục Tiểu Nhã tiếc hận, lại nói: "Còn có hoàng đế kia nữa, ta thấy cũng không đúng, hắn đối với ngươi quá tốt."
"Mẹ, đừng nói nữa." Vệ Tử Quân cảm thấy đề tài này thực xấu hổ.
"Bọn họ có đối với con, a? Có chút động tác nhỏ gì không? Ví dụ như ôm một cái, hay sờ sờ gì không?" Mục Tiểu Nhã thử thăm dò, "Có từng thân qua chưa? A?"
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, không nói với mẹ nữa." Vệ Tử Quân quẫn bách, thầm nghĩ làm thế nào để trốn, loại chuyện này cùng bạn bè nói một chút còn có thể, cùng người thân của mình nói việc này, thật sự là không được tự nhiên. Nhưng Mục Tiểu Nhã hiển nhiên cũng không để ý sự xấu hổ của nàng, vẫn như cũ không buông tha hỏi: "Rốt cuộc là có hay không?"
"Không có, đều không có.." Vô cùng bất đắc dĩ, đành phải đỏ mặt lấy lệ.
"Không có là tốt rồi, ta nói mà, Quân nhi của chúng ta nhất định sẽ không ngả ngớn như vậy." Mục Tiểu Nhã thực tự tin nói.
A? Vệ Tử Quân chột dạ. Làm sao bây giờ, hình như là bị hôn không ít nha? Nhưng lại là bị nam nhân hôn khi còn là nam nhân nha.
Mục Tiểu Nhã lại tiếp tục kết luận của nàng, "Lại nói, ta cảm thấy
Hạ Lỗ kia rất tốt, tính tình thành thật, ngoại hình cũng tốt. Nhưng mà cha con lại chán ghét người ta, nói hắn cả ngày quấn quít lấy con. Cha con thích Lý Thiên Kỳ, nhưng ta sao có thể đồng ý, từ xưa đến nay, mong manh nhất chính là tình cảm của quân vương, Tử Quân, con không thể vào cung."
"Mẹ -- mẹ với cha ở sau lưng con nói những cái gì đó? Thật nhàm chán!" Vệ Tử Quân trong lòng ai oán kêu.
"Chỉ là tán gẫu thôi, đây là chung thân đại sự của con, chúng ta tán gẫu rất vui a.
Vệ Tử Quân hoàn toàn không nói gì.
* * *
Sáng sớm, đường cái Chu Tước trống trải giống như một quảng trường rộng lớn, mặt trời còn chưa lên, đã có một hắc y thị vệ từ trong hoàng thành phi ra, đi thẳng đến phủ Tả kiêu vệ tướng quân.
Đến trước cửa tướng quân phủ, liền nói với một gia nô vừa mới dậy để quét tước sân cửa:" Mau gọi Phong vương điện hạ vào triều, bệ hạ có việc gấp triệu kiến. "
Gia nô kia ném cái chổi sang một bên liền chạy về hướng phòng Vệ Tử Quân.
Thẳng đến khi Quý An kêu hai mươi mấy tiếng, bên trong mới truyền ra một thanh âm cực kỳ không kiên nhẫn," Đã biết! "
Quý An vội vàng chạy ra cửa lớn, nói với thị vệ kia:" Các hạ trước mời trở về đi, điện hạ rửa mặt xong sẽ đến liền. "
Ánh mặt trời vừa mới lên xuyên qua ô cửa sổ vuông mang phong cách cổ xưa, dừng ở trên cái thân ảnh đang cuộn mình giống như một con mèo nhỏ kia, gương mặt thỏa mãn ngủ, da thịt trắng nõn dưới ánh nắng gần như trong suốt, khóe môi tao nhã, vi kiều được chiếu rọi giống như nắng xuân, trong không khí ẩn ẩn mùi hương thơm ngát của lá sen.
" Điện hạ, ngài còn không đi vào trong cung sao? Sáng sớm có thể có việc gấp thì sao. "Xuân Đào cẩn thận hầu hạ Vệ Tử Quân rửa mặt chải đầu.
" Hiện tại đi thì có ích gì, lâm triều đã tan rồi, biết rõ ta mấy ngày gần đây ngủ như chết, các ngươi lại không gọi ta. Hôm nay nếu như tiến cung, Lộc thành cũng không đi được, cho nên vẫn là không đi. "Dứt lời, cầm một thanh kiếm đi về phía hậu hoa viên luyện kiếm.
Xuân Đào nhìn thân ảnh thanh nhã bay lên thở dài, chủ tử này của nàng thật đúng là khí định thần nhàn
(Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã), ngay cả lời nói của Thánh Thượng cũng không thèm để vào tai.
Nhóm gia nô từ sáng sớm đã giúp đỡ Vệ Tử Quân chuẩn bị đồ dùng để lên đường, bọn họ đều biết tật xấu thích ngủ của thiếu chủ này, cũng đều nghĩ nàng còn đang ngủ, ai cũng không đi gọi nàng dậy, thẳng đến khi một tiếng" Bệ hạ giá lâm -- "vang lên.
Mọi người trong phủ đều đi ra tiếp giá, duy nhất thiếu một người.
" Phong vương đâu? "Lý Thiên Kỳ quét mắt nhìn một đám người đứng trước mặt.
" Chuyện này.. "Vợ chồng Vệ Thúc Lan nhìn nhau, trong lòng biết rõ, trừ bỏ ở trên giường còn có thể chỗ nào, đành phải trả lời:" Chắc là còn chưa dậy. "
" Chưa dậy? "Lồng ngực Lý Thiên bị đè nén," Từ giờ Mão ta đã cho người đến gọi Vệ Phong vào cung. Không thể ngờ được hắn vẫn còn đang ngủ! "Phất ống tay áo đi về phía phòng Vệ Tử Quân.
Vợ chồng Vệ Thúc Lan vội vàng theo sát, muốn chạy trước Lý Thiên Kỳ, đi gọi cái người đang ngủ kia dậy.
Ai ngờ bước vào mới phát hiện trong phòng rỗng tuếch.
Thẳng đến khi thấy một thân ảnh xinh đẹp đang múa kiếm dưới bóng cây, Lý Thiên Kỳ nhất thời giận không thôi," Vệ Thúc Lan, nhìn hài tử tốt của người kìa! Hắn rõ ràng đã dậy, lại không thèm để ý quốc gia đại sự, thà rằng ở chỗ này luyện kiếm cũng không chịu tiến cung. "
Đợi khi bạc sam giống như tuyết đầu mùa kia bay lên, thân ảnh thanh nhã kia đi ra, Lý Thiên Kỳ không khỏi cả giận nói:" Vệ Phong -- quốc nạn ập đến ngươi còn ngủ say như chết, nước sông Hoàng Hà tràn ra, dân chúng chịu khổ, ngươi lại ở trong này phong hoa tuyết nguyệt. Ngươi.. Cả triều văn võ bá quan chờ ngươi đến thương nghị biện pháp cứu tế, ngươi lại bỏ ngoài tai thánh mệnh, ngươi có xem ta là quân vương hay không? Có xem Đại Dục là quốc gia của ngươi hay không. "
" Bệ hạ đã đồng ý hôm nay cho ta đi Lộc thành, bệ hạ sao lại dễ quên như thế? "Vệ Tử Quân nhìn vẻ mặt hắn tức giận, nhàn nhạt nói.
" Ngươi! "Lý Thiên Kỳ chán nản.
" Tử Quân -- không thể vô lễ với bệ hạ. "Vợ chồng Vệ Thúc Lan giờ mới biết có chuyện lớn như vậy, đứa nhỏ này cãi lại thánh mệnh không nói, còn chậm trễ đại sự của quốc gia.
Vệ Tử Quân nhìn cha mẹ vội vàng ở bên cạnh, trong lòng tức giận hắn lại làm cho cha mẹ mình lo lắng, không khỏi châm chọc nói:" Lý Thiên Kỳ, ngươi lại đến đây cáo trạng! Thực mệt ngươi là thiên tử của một quốc gia, đem hết tinh thần đều dùng ở chỗ này, nếu có thời gian, tại sao không đi phê tấu chương chứ? "
" Tử Quân -- làm càn -- "Vệ Thúc Lan kêu lên," Ngươi có biết đạo làm thần tử không? Thân là thần tử phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngươi sao lại dám chống đối Thánh Thượng. "
Sắc mặt Vệ Tử Quân trong trẻo nhưng lạnh lùng," Cha, mấy quy củ kia thật phiền phức, quy củ của con do con định. "
" Làm càn -- còn không quỳ xuống tạ tội với bệ hạ! "Mục Tiểu Nhã cũng thấy được đứa nhỏ này hơi quá đáng, tốt xấu gì hắn là thiên tử của một quốc gia, tốt xấu gì hắn cũng có ân với Vệ gia, tốt xấu gì hắn cũng lo lắng cho dân chúng trong thiên hạ.
" Mẹ -- con không cần quỳ, con cùng với bệ hạ từng có hiệp định. "Vệ Tử Quân nhìn về phía Lý Thiên Kỳ.
" Ngươi, ngươi, nghiệt tử này.. "Mục Tiểu Nhã thật sự tức giận.
" Tiểu Nhã, bà đừng tức giận. "Vệ Thúc Lan chạy tới bên cạnh khuyên nhủ.
" Nghiệt tử này, thân là thần tử, sao có thể không tuân mệnh, không vì bệ hạ, vì dân chúng Đại Dục ra sức, năm đó ta và cha ngươi không phải là vì thấy dân chúng ta chịu nhục, nên mới vì quốc trừ địch, chinh chiến sa trường hay sao? Sao lại sinh ra một nghiệt tử như ngươi vậy chứ, đầu hàng Đột Quyết còn chưa tính, còn đem chỗ đó trở thành nhà, cũng hướng về tổ tông, không ra sức cúc cung tận tụy cho dân chúng Đại Dục ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn trở về cái Tây Đột Quyết kia? Còn muốn xem Đại Dục là kẻ địch? Dùng gót sắt của ngươi đến chà đạp dân chúng Đại Dục? "Mục Tiểu Nhã càng nói càng kích động," Ngươi.. Rõ ràng xem cả cha mẹ ngươi thành địch nhân! Ngươi là một nghiệt tử bất hiếu. "
" Mẹ! "Thấy mẫu thân bị mình làm tức giận, Vệ Tử Quân đau lòng không thôi." Mẹ đừng nóng giận.. "
" Ngươi, nghiệt tử này, uổng công đọc thi thư, không có một lễ nghĩa, không đền đáp quốc gia thì dùng để làm gì? "
" Mẹ.. Con sai rồi, mẹ đừng nóng giận. "Vệ Tử Quân thấp giọng khẩn cầu, mẹ tức giận làm cho nàng có một chút sợ hãi.
" Ngươi nếu biết sai lầm rồi, mau nhận sai với bệ hạ. "Mục Tiểu Nhã thở hổn hển nói.
" Mẹ, con nhận sai với mẹ. "Nàng sao có thể bỏ xuống thể diện chịu thua với người kia.
" Ngươi, nghiệt tử này, còn không nhận sai, ngươi không quỳ với bệ hạ, ta đến thay ngươi quỳ. "Mục Tiểu Nhã nói xong liền định quỳ xuống.
" Mẹ! "Thanh âm Vệ Tử Quân run lên, ôm lấy Mục Tiểu Nhã, khóc nức nở nói:" Mẹ.. Con sai rồi.. Người đừng nóng giận.. "
" Vậy còn không quỳ xuống nhận sai với bệ hạ."
Khóe mắt Vệ Tử Quân mang theo nước mắt, chậm rãi hướng Lý Thiên Kỳ quỳ xuống.
Truyện convert hay :
Nghịch Võ Đan Tôn