Bên ngoài phong linh của Thương Vân thành, Lâm Phong trừng mắt nhìn con hoàng cấp sơ giai thực thi thú như cảnh báo nó chỉ cần tiến thêm một bước thì cả hai thề không đội trời chung.
- Kỳ lạ, thực thi thú ngày thường khôn như quỷ sao hôm nay ngu như heo vậy?Nếu là ngày thường chắc chắn Lâm Phong sẽ rất vui vì hắn là người đã đặt xác một con lợn ở đây để dụ thực thi thú nhưng hôm nay lại có một vị khách không mời mà tới.
Cách đó gần một dặm là tam sắc yêu xà, huyền cấp sơ giai yêu thú chính hiệu, chỉ cần một ánh mắt cũng làm Lâm Phong chết khiếp.
Tam sắc yêu xà như chưa nhìn thấy hắn chỉ thoáng liếc nhìn thực thi thú, ánh mắt do dự chưa biết có thịt hay không.
- Thực thi đại ca, phía sao có yêu xà đang nhìn kìa.
Lâm Phong nhỏ giọng nhắc nhở nhưng không có hiệu quả vì yêu thú và nhân tộc không có tiếng nói chung, hết cách hắn đành phải đổi giọng.
- Gâu… gâu… cái gì vậy, lạnh quá.
Đột nhiên một luồn hàn khí bay qua đầu Lâm Phong phóng thẳng tới chỗ yêu xà, vừa chớp mắt một cái thì yêu xà đã bị đóng thành một khối băng, chắc là teo luôn rồi.
Một bóng trắng lướt tới chỗ tam sắc yêu xà sao đó lướt đi cùng với yêu xà biến mất như chưa từng xuất hiện.
- Ngự khí phi hành, ít nhất cũng là tu sĩ tứ cấp.
Lâm Phong ngẫn người một lúc liền xách đao xong về phía thực thi thú đang hấp hối.
- Ăn một đao của lão tử.
Thương Vân thành là một trong vô số thành nhỏ của Vô Cực thánh cung do Thiết Sơn môn cai quản, trong thành lúc nào cũng có hơn vạn tu sĩ cùng vài chục vạn dân thường.
Sao khi giết được một con thực thi thú, Lâm Phong không còn tâm trạng nào đi săn, hắn đi tới khu giao dịch tự do trong thành dùng thực thi thú đổi lấy 4 khối hạ phẩm linh thạch rồi trở lại chổ của mình.
Đúng lúc hắn đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ thì nhìn thấy một cái cổ nhẫn màu đen, trong lòng Lâm Phong như có lửa đốt, cảm giác này chỉ khi nhìn thấy bảo vật mới xuất hiện.
- Lão bản thứ này bán thế nào?Lão đầu nhìn thanh kiếm gãy trả lời.
- 50 khối hạ phẩm linh thạch, không trả giá.
- Mắc vậy sao?Lâm Phong do dự một lúc lại chỉ vào chiếc nhẫn bên cạnh.
- Thứ này thì sao?Lão đầu nhìn bộ dáng của tiểu tử trước mặt biết ngay gặp phải tên quỷ nghèo, lão suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- 30 khối hạ phẩm linh thạch.
- 20 khối hạ phẩm linh thạch, ta lấy thứ này.
Sao một lúc trả giá, Lâm Phong dùng 30 khối hạ phẩm linh thạch để mua cổ nhẫn, đúng là một ngày thất bại.
Căn phòng của Lâm Phong là loại thường giành cho tu sĩ, mỗi tháng chỉ cần trả 10 khối hạ phẩm linh thạch là đủ, hắn vừa tới cửa thì gặp hai tên cạnh phòng bước ra.
- Lâm tặc sao hôm nay về sớm vậy?- Đừng nói nữa, hôm nay vận khí lão tử không được tốt, có tin lão tử cướp các ngươi không?- Hắc hắc… tiền tài bọn ta không có nhưng trinh tiết vẫn còn, ngươi có muốn không? Ha ha ha…- Các ngươi giỏi.
Lâm Phong buồn bực bước vào phòng, hắn lấy cổ nhẫn ngắm nhìn một lúc sao đó truyền linh lực vào.
- Không lẽ là nhỏ máu nhận chủ.
Nếu là pháp bảo bình thường thì chỉ cần truyền linh lực vào là được nhưng cũng có một số phải nhỏ máu nhận chủ.
Lâm Phong thử nhỏ một giọt máu vào cổ nhẫn sao đó ở một bên chăm chú quan sát, nữa giờ sau.
- Thôi bỏ mẹ, ngay cả giác quan thứ 6 của lão tử cũng mất linh, hôm nay gặp hạn rồi.
Hắn nhìn cổ nhẫn trên bàn, thế là 30 viên hạ phẩm linh thạch, 3 tháng tiền nhà, 3 lần vào hồng tụ lâu coi như xong, càng nghĩ càng tức Lâm Phong thẳng tay ném cổ nhẫn xuống đất giẫm thêm vài cài, chửi thêm vài câu cho hả dạ.
- Tiểu tử thúi coi chừng bị trời đánh.
Cổ nhẫn khẽ rung lên, một luồn bạch vụ từ trong cổ nhẫn bay ra hóa thành một lão đầu lơ lững trước mặt Lâm Phong.
Hắn ngẩn đầu nhìn bạch vụ, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ đạp vài cái là hiển linh.
- Không ngờ trên đời lại có kiểu pháp bảo nhận chủ như vậy, biết vậy đâu cần phải tốn một giọt