Hắn lấy ra vài thứ lão đầu đã mua ở Vạn Bảo các, loại dược tề lần này lão đầu luyện gọi là bạo linh dược tề, sao khi tu sĩ phục dụng sẽ tăng tam phần chiến lực, khuyết điểm duy nhất là sao khi hết thuốc sẽ bị kiệt sức trong vài giờ.
Lâm Phong từng bước phối dược, đã từng có kinh nghiệm luyện dược một lần nên thao tác vẫn chưa quá thuần thục nhưng cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của lão đầu vẫn thành công.
Bạo linh dược tề có màu vàng khè, hương dược nồng đậm, chỉ ngửi qua một ít thì linh lực của hắn đã có chút bạo động, so với chất k.ích thích không khác bao nhiêu.
- Lần này là cửu bình, muh ha ha ha ha ha… lão tử đúng là thiên tài mà.
Với số lượng dược tề này Lâm Phong có khả năng luyện chế thành công tứ đan, chỉ có loại đan sư cao cấp là làm được.
Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì bị lão đầu dập tắt.
- Không có tiền đồ, chỉ bao nhiêu đây dược tề còn chưa đủ bước vào đan đạo.
- Có phải lão ganh tị với tài năng thiên phú tuyệt thế của ta nên mới nói vậy không ?- Tiểu tử ngươi đã thấy rồng so với cẩu bao giờ chưa ?- Kháo, ý lão nói ta là cẩu hả ?Lâm Phong nhảy dựng lên, làm gì có con yêu khuyển nào đẹp trai ngời ngợi như hắn, không đúng hắn không thể so với yêu khuyển được.
- Ta vừa luyện được cửu bình dược tề đó, cho dù là cao cấp đan sư cũng chưa chắc làm được.
- Mấy tên đó còn chưa biết cái gì gọi là đan đạo, chỉ là một lũ tạp nham.
- Ấy chà, nói như lão thì trên đời này ai mới xứng làm đan sư ?- Muốn bước vào đan đạo ít nhất phải luyện thành ngũ đan.
Lão đầu nhãn nhã nói như thể chuyện này vô cùng dễ dàng.
- Hơn nữa còn phải là thượng phẩm đan dược.
- Yêu cầu này hơi cao rồi đó, dù sao cửu đan là cực hạng rồi.
- Ai nói tiểu tử ngươi biết một lò đan dược chỉ có thể luyện ra cửu đan.
- Ta đọc được…Lâm Phong kinh ngạc nhìn lão đầu, chẳng phải trong thư tịch đều ghi như vậy sao.
- Chẳng lẽ không phải ?- Thời của lão phu, kẻ luyện thành cửu đan có thể xem là hiểu về đan đạo.
- Vậy một lò nhiều nhất có thể luyện được bao nhiêu ?Lão đầu nhìn Lâm Phong, mỉm cười thần bí.
- Tiểu tử ngươi đoán xem.
- Chắc là thập đan ?Hắn nhìn lão đầu ngồi im, không biết là đúng hay sai.
- Vậy thì thập ngũ đan.
- …- Nhị thập tứ đan hả ?- …- Tam thập lục đan ?- …- Không lẽ thất thập nhị đan ? nhiều thế sao ?- Tiểu tử ngươi tưởng bản thân đan luyện kẹo hả ? nhất lô thất thập nhị đan sao ngươi không đi ngủ đi.
Bạch bào lão đầu mắng thẳng mặt, chưa thấy tên nào đần như tên này, mấy lời nói thế này cũng có thể nói ra được.
Lâm Phong cười hì hì, hắn có biết gì đâu a.
- Vậy cuối cùng là bao nhiêu ?- Thập nhị đan, tối đa chỉ có thể là thập nhị đan, không thể nhiều hơn.
- Thật sao ? nhưng sao ta lại nghe nói chỉ có cửa đan nhỉ ?- Nói về đan đạo thì tiểu tử ngươi còn non và xanh lắm.
Tạm thời không bàn về chuyện luyện đan, thiên tài gì đó cũng tạm thời bỏ qua một bên, chuyện quan trọng trước mắt là luyện dược kiếm linh thạch.
Bạo linh dược tề là dược tề cứu mạng chắc chắn giá cao hơn long nguyên dược tề chỉ là nguyên liệu luyện chế đắt hơn, số lượng cũng không bằng nên Lâm Phong quyết định luyện theo tỉ lệ 6/2, mỗi ngày hắn sẽ dùng 6 giờ luyện chế long nguyên dược tề và 2 giờ luyện chế bạo linh dược tề.
Thời gian tiếp theo Lâm Phong tiếp tục bế quan, ban ngày luyện tật phong đao, ban đêm luyện dược tề, đối với linh giả nhị cấp thì mỗi ngày nghỉ ngơi 5 – 6 giờ là đủ.
- Tật phong nhị thức.
Hai đường đao khí phá không bay đi, khí thế bá đạo không gì ngăn được nhưng chỉ duy trì được một chút rồi biến mất.
- Kỳ lạ, sao lại như vậy ?Lâm Phong cảm giác mình đã luyện thành tật phong nhị thức nhưng hắn có chém thế nào thì uy lực đao khí vẫn không tăng lên được.
- Lý thuyết phải đi đôi với thực hành, học mà không dùng thì vô dụng.
- Ý của lão là muốn