Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn thanh niên đối diện, cơ thể của nàng vẫn kiệt sức không cách nào cử động.
- Ta đã nói là không cần.
- Bạch đạo hữu không muốn biết bên trong là thứ gì sao ?- Ta không quan tâm.
- Đây là huyết sát phong dịch, khó khăn lắm ta mới xin được vài bình đó.
Nàng nhìn bình phong dịch trên tay hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao tên khốn này lại bị huyết sát phong truy sát, muốn thu được một bình phong dịch thì đám huyết sát phng phải mất mấy tháng trời vậy mà hắn lấy một lúc vài bình, đáng đánh.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt tức giận của nàng xem như không thấy.
- Bạch đạo hữu mau mau hồi phục, chúng ta còn phải nhanh chân lên đường, ở lâu trong hoang nguyên cũng không tốt.
Hắn nói xong thì rời đi, nữ tử chợt gọi lại.
- Đứng lại.
- Hôm qua đạo hữu chỉ giúp ta rút lui cùng lắm thì nhận thêm một bình, không thể thương lượng.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng do dự một lúc rồi nói.
- Lúc đó là ngươi ôm ta tới đây sao ?- Nếu ta nói hôm qua ta bắt được một đầu yêu ngưu sao đó để đạo hữu lên lưng cho nó mang tới đây, đạo hữu có tin không ?- Cút.
Lâm Phong lắc đầu rời đi, hắn có nói thế nào thì nàng cũng sẽ không tin, có câu nữ nhân chỉ tin vào những lời mà họ muốn nghe và sự thật là trong quá trình vận chuyển nàng đúng là hắn có chiếm một ít tiện nghi, chỉ một ít thôi.
Vài ngày sao, trong lúc Lâm Phong đang nhàm chán bước đi thì nhìn thấy một cảnh tượng ngày đêm mong nhớ, một cái lồng thất sắc bao trùm một mãnh thiên địa.
- Phong linh hú hú hú… cuối cùng cũng tìm được thành trì.
Lâm Phong hưng phấn nhảy lên, bộ dáng như khỉ trèo cây, Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh ngẫn người, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa niềm vui hiếm thấy, cuối cùng nàng cũng tìm được đường về nhà.
trong lúc hắn đang vui sướng thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử đừng hú nữa, lão phu cảm thấy thành trì này có vấn đề.
- Lão đầu, có thể lão chưa biết mỗi cái phong linh đều có hình dáng khác nhau, cho dù cùng là tiểu linh mạch cũng không giống nhau.
- Lão phu không nói hình dáng, từ đây đến nơi đó chỉ mấy chục dặm nhưng không thấy bóng dáng của tu sĩ, tiểu tử ngươi không thấy lạ sao ?Hắn nghe lão nói liền tỉnh ngộ, đúng vậy nơi này hình như không có khí tức của tu sĩ.
- Chẳng lẽ nơi này cũng gặp phải thú triều ?- Nếu ở đây cũng gặp phải thú triều, vậy đại sự không ổn rồi.
- Ý của lão là tất cả thành trì đều bị yêu thú tập kích sao ?- Hi vọng lão phu đoán sai.
Lâm Phong nghe lão nói cảm giác như có hàng vạn con yêu thú chạy qua, nếu mọi chuyện diễn ra như ở Thương Vân thành thì có khả năng trên đại lục chỉ có hắn và băng nữ còn sống, chẳng lẽ trách nhiệm vĩ đại duy trì nòi giống nhân tộc lại rơi xuống đôi vai nhỏ bé của hắn sao?Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhìn bộ dáng vừa vui, vừa buồn, vừa cam chịu của lưu manh, mày liễu khẽ nhíu, không biết hắn lại lên cơn gì nữa đây.
- Ngươi đứng đây làm gì, mau đi thôi.
- Ta nói nè Bạch đạo hữu, phong linh này có chút không ổn.
- Không ổn chỗ nào ?Lâm Phong nghiêm mặt, bắt đầu phổ cặp tri thức cho nàng.
- Thứ nhất, xung quanh thành trì thường có rất nhiều yêu thú nhưng nơi này thì không, thứ hai là từ khi chúng ta đến đây chưa từng nhìn thấy bóng dáng tu sĩ, thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, ta cảm giác không ổn.
- Dựa vào cảm giác của ngươi ?- Đúng vậy, chuyện tâm linh không đùa được đâu.
- Ngươi…Lãnh Hàn Băng siết chặc nắm tay, không biết đã là lần thứ bao nhiêu nàng tức giận, điều thứ nhất, thứ hai có thể cho qua chỉ có cái cuối cùng là không thể kiềm chế.
- Ngươi không đi thì ta đi.
- Đợi đã.
Lâm Phong vội đuổi theo nhưng hắn chỉ có thể dùng lời lẽ khuyên nàng, còn động thủ đánh nhau thì quân tử không đánh nữ nhân.
Nữa ngày sao, hai người tiến tới bên cạnh phong linh, bọn họ đi vài vòng quan sát xung quanh phát hiện truyền tống trận đã bị phá nát không cách nào tiến vào bên trong.
Lâm Phong nhíu mày, nơi này đúng là không có một con yêu thú, như vậy suy đoán của lão đầu hơn phân