Lâm Phong biết mình lộ hàng vội lấy y phục mặt vào, vẻ mặt như không có chuyện gì nhưng trong lòng dậy sóng, tại sao người nhìn thấy cơ thể thuần khiết của hắn đầu tiên không phải là Liễu Huân Vũ.
- Huân Vũ ta có lỗi với nàng, ta không thể giữ lại lần đầu cho nàng…Lãnh Hàn Băng đợi một lúc vẫn không thấy lưu manh trả lời, nàng lén liếc về phía sao thì thấy hắn đã mặt xong y phục, nàng đi tới bên cạnh lại nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn chỉ muốn ném hắn xuống thông đạo.
- Chuyện gì xảy ra ?Lâm Phong ngơ ngác trả lời.
- Ta đang tắm thì Bạch đạo hữu xong vào, chắc thấy hết rồi hu hu…- Ngươi… thông đạo bên trong hồ nước là sao ?- Là ta lỡ tay kích hoạt.
Thông đạo khá nhỏ chỉ đủ một người đi vào, Lâm Phong thân làm nam nhi tất nhiên phải gánh lấy trọng trách mở đường.
Hắn vừa bước xuống thì xoay người nhìn nữ tử bên trên.
- Bạch đạo hữu, chuyện hôm nay xin đạo hữu đừng nói với người khác có được không ?- Sao khi rời đi, những chuyện ở nơi này ta sẽ quên hết.
- Quyết định như vậy.
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh chạy xuống phía dưới chợt nhận ra bản thân lại bị hắn lừa, ánh mắt tức giận nhìn theo bóng lưng của lưu manh.
- Lưu manh đáng chết.
Lâm Phong chạy xuống một lúc thì ló đầu lên nhìn nữ tử bên trên báo bình an.
- Bạch đạo hữu không cần lo lắng, bên dưới không có gì nguy hiểm hết.
- Ai lo cho ngươi.
Lãnh Hàn Băng theo hắn xuống dưới, thông đạo khá ngắn chỉ đi một lúc là tới nơi, cuối thông đạo là một căn phòng nhỏ, bên trong có một cái bàn, một cái ghế, một kệ sách và một bộ xương khô nằm trên giường.
Chiếc bàn được làm bằng hắc thạch, bên trên khắc đầy văn tự, cụ thể là giới thiệu sơ qua về chủ nhân của nơi này, và dưới đây là nguyên văn.
- Lão phu tên gọi Lý Khánh là một luyện đan sư nổi danh đại lục, chỉ vì vô tình lấy được cửu dương linh hoa nên bị kẻ thù truy đuổi, cuối cùng phải chạy tới nơi này, vì đề phòng lão phu đã nhờ vài vị đạo hữu bày ra cấm không địa trận cùng một trận pháp phòng ngự địa cấp nhưng không ngờ một người trong bọn chúng lại nổi lòng tham liên kết với kẻ thù để tập kích lão phu.
- Đời là thế đó, đứng trước lợi ít thì tình cảm bao năm cũng không còn, chỉ là bọn chúng đâu biết lão phu lợi hại đã sớm đề phòng, lão phu đặt thế thân bên trên ngụy tạo hiện trường giả để bọn chúng tưởng lão phu bạo lô mà chết, đúng như lão phu dự đoán bọn chúng quả thật bị lừa ha ha… đọc đến đây có phải các ngươi cảm thấy lão phu rất lợi hại không?- Có điều người tính không bằng trời tính, bọn người kia không chỉ muốn hủy thi diệt tích mà còn bài trận phong ấn nơi này để không ai tìm ra lão phu, cuối cùng lão phu cũng phải nằm lại nơi đây.
Lời cuối cùng, lão phu đã ghi lại toàn bộ sở học hi vọng truyền nhân đời sao có thể giúp lão phu báo thù, chúc các đạo hữu mai mắn.
Lâm Phong há mồm, trong lòng như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng không thốt được lời nào, chỉ đành quay qua hỏi lão đầu.
- Tên này có bà con với lão không ?- Không.
- Ta cũng biết, tên này nói nhiều như vậy chắc chắn không liên quan đến lão.
Hắn đi tới chỗ bộ hài cốt hành lễ.
- Trí khôn của tiền bối, tại hạ cam bái hạ phong.
Dù sao cũng là đồng nghiệp, Lâm Phong tiện tay lo hậu sự giúp lão, cách hang động không xa có một chỗ khá tốt để an tán, tình nghĩa đến thế là cùng.
Chuyện nên làm đều đã làm xong giờ là lúc hắn thăm ngàn, đến khi Lâm Phong trở lại thì nhìn thấy bạch y nữ tử đang đọc thư tịch.
- Lão đầu nãy giờ nàng có lấy thứ gì không ?- Đều là thứ bỏ đi, lão phu không để ý.
- Gì hả ?Lão đầu là khí linh không phải tàn hồn, chỉ có người sở hữu cổ nhẫn là có thể nhìn thấy nên Lâm Phong để lão ở lại quan sát, giờ nghe lão nói mà kinh.
Hắn đi xung quanh tìm vài lần chỉ toàn là thư tịch liên quan đến luyện đan, linh dược… ngoài ra chẳng còn thứ gì.
- Thôi đúng rồi, chẳng phải lão đan