Ngày Điền Lôi Lôi từ nước B trở về là ngày 7 tháng 7.
Thời gian này so với thời gian về nước dự tính chậm gần một tháng. Nếu không phải cha mẹ đốc thúc như đòi mạng, Điền Lôi Lôi chỉ sợ còn muốn kéo dài thêm hai ba tháng.
Điền Lôi Lôi trước nay đều không phải người mắc chứng kéo dài, ngày nhận được giấy chứng nhận tư cách RIBA (Đăng ký kiến trúc sư của hoàng gia nước Anh) kia, lòng cô đã bay đến chỗ nào đó bên kia đại dương.
Chỉ là, thời gian ba năm, nơi mà vô số đêm đều mơ về, đột nhiên sẽ làm người cảm thấy không biết theo ai, trong lòng Điền Lôi Lôi sợ hãi, xây dựng tâm lý ba năm, chỉ sợ không chịu nổi ánh mắt của người nào đó.
Trằn trọc gần hai mươi tiếng đồng hồ, máy bay đáp xuống ở sân bay Đồng An Đồng Thành.
Vừa ra khỏi cabin, Điền Lôi Lôi đã bị gió làm cho sặc cát, mặt trời lên cao, gió tây đang thổi mạnh.
Đi ra cửa số 2, Điền Lôi Lôi đang chuẩn bị gọi xe, lại bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh: “Ánh mắt vẫn không tốt như vậy!”
Giọng nói có chút khàn khàn do thuốc lá, mang theo uy nghiêm chân thật đáng tin, Điền Lôi Lôi có chút ngốc, ngày cô về nước đến cha mẹ cô cũng không biết… Đây nhất định là ảo giác của cô.
Hôm nay là cuối tuần, thời gian này, người đã quen chơi mạt chược cả đêm chắc vẫn còn đang ngủ chứ? Cho nên Đường Lôi Lôi căn bản không coi câu nói này là gì, vững vàng tâm thần, tiếp tục kéo vali hành lý cực lớn lay điện thoại, chuẩn bị gọi xe.
Cho đến khi vali hành lý trong tay bị người đoạt đi, Điền Lôi Lôi mới ngẩng đầu nhìn nhìn người trước mắt, ba năm không gặp, cái trán chữ Xuyên (川) của anh càng thêm rõ ràng.
Mũi Điền Lôi Lôi có chút chua xót, miệng giơ ra, lộ ra một nụ cười tươi còn khó coi hơn khóc: “Thầy… làm sao lại là thầy?”
Cao Điểm lạnh mắt nhìn học trò nhỏ ba năm không gặp của mình, chịu đựng xúc động muốn ôm cô vào lòng, miệng ngậm nửa điếu thuốc mơ hồ nói: “Đi thôi, đi Vọng Kinh, đón gió cho em.”
Land Rover màu đen ôm phanh chậm rãi đi ra khỏi sân bay, đường ra sân bay này lâu rồi không tu sửa, có chút xóc nảy, Điền Lôi Lôi ngồi trên ghế phụ theo bản năng tìm kiếm chỗ đặt tay trên ghế dựa lại bắt được không trung.
Vị trí bắt tay cái gì cũng không có, chỉ còn lại một sợi dây trụi lủi.
Có thể lái một chiếc xe 200 vạn nhân dân tệ thành như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Cao Điểm.
Điền Lôi căn thở dài không tiếng động, thả lỏng lưng dựa vào trên ghế. Khí lạnh trong xe rất đủ, cô cảm thấy mu bàn tay bắt đầu lạnh cả người, theo bản năng nắm chặt bàn tay.
Đột nhiên mu bàn tay nóng lên, bàn tay to của Cao Điểm bao phủ lên trên, bàn tay của anh cực lớn dày rộng, có thể bao bọc toàn bộ tay của Điền Lôi Lôi còn thừa ra, xúc cảm khô ráo ấm áp truyền đến, phảng phất như lông chim xẹt qua tiếng lòng, Điền Lôi Lôi cảm thấy cả người mình đều có chút lâng lâng.
“Sao thầy biết được… hôm nay em trở về?” Điền Lôi căn hít sâu một cái, để Cao Điểm nắm tay cô.
Điền Lôi Lôi không chờ Cao Điểm trả lời, lại cảm thấy lực đạo anh truyền đến từ ngón tay.
Cao Điểm không nói chuyện một đường, một đường cũng không lấy tay ra.
Học trò nhỏ của anh vẫn mềm mại như vậy, sờ một chút, là nghiện.
Vọng Kinh là trung tâm giải trí nổi danh của Đồng Thành, hai toà cao ốc 26 tầng, phía dưới có thêm 4 tầng bao bọc, toạ lạc ở đoạn đường phồn hoa nhất vùng Đồng Thành.
Ông chủ Tiếu Dận Tắc và Cao Điểm cũng coi như là “Hoan hỉ oan gia.”
Đại khái là mười mấy năm trước, kết duyên bởi hạng mục Vọng Kinh này, hai người đều có tính tình nóng nảy, để người phụ trách hạng mục của viện thiết kế Cao Điểm đối mắt với Tiếu Dận Tắc bên B chính là khói thuốc súng cuồn cuộn, nghe nói hai người từng đánh một trận ở văn phòng viện trưởng.
Cao Điểm cao 1m87, hàng năm rèn luyện thân thể vô cùng tráng kiện, hơn nữa từ nhỏ đã bị anh họ lôi kéo tập quyền quân thể, Tiếu Dận Tắc làm sao có thể là đối thủ của anh, chỉ làm người khó hiểu là, Tiếu Dận Tắc lau vết máu trên khoé miệng, thế nhưng lại cười nói: “Lão Tống, về sau hạng mục của tôi đều để anh ta đến phụ trách.”
Về sau này, hai người này thấy thế nào cũng không ngồi đối diện, lại thành anh em tốt.
Cao Điểm ở Vọng Kinh có một thẻ thuê phòng dài hạn, chính là phúc lợi của Tiếu Dận Tắc cho người anh em này.
Sau 12 giờ cuối tuần, toàn bộ Vọng Kinh vẫn rất im ắng.
Cao Điểm vừa vào cửa, Tiếu Dận Tắc ngay lập tức đi ra đón, nhìn thoáng qua Điền Lôi Lôi ở phía sau Cao Điểm, ý cười trong mắt sâu xa: “Ồ, đây không phải Lôi Lôi sao? Mấy năm không gặp, lớn thêm quá nhỉ?”
Điền Lôi Lôi không nhịn được vui vẻ: “Tổng giám đốc Tiếu thật biết nói đùa, tôi đều đã 25, còn lớn thêm gì nữa?”
Cao Điểm trừng mắt nhìn Tiếu Dận Tắc, có chút bất mãn: “Chỉ có cậu nói nhiều lời vô nghĩa.”
Tiếu Dận Tắc cười ha ha: “Đến đây, tôi không nói nữa, chúng ta trực tiếp gọi đồ ăn lên, được không?”
Đi vào phòng, hương hoa hồng làm tim người đập gia tốc, trong phòng bố trí đến mức phong tình vạn chủng, vừa nhìn là biết không phải phẩm vị của Cao Điểm.
Tiếu Dận Tắc nhìn bốn mắt mơ màng của hai thầy trò, cười hắc hắc: “… Ờm, hôm nay không phải Thất Tịch sao, tất cả các phòng của chúng tôi đều có, đều có…”
Đều là hoa mới, bố trí xuống như vậy, không hơn ngàn vạn thì không được, nếu mỗi phòng đều bố trí như vậy, chỉ có thể nói… đầu của Tiếu Dận Tắc có lẽ có hố.
Nhìn thấy Cao Điểm trầm mặc, Điền Lôi Lôi cười nhợt nhạt, cũng không chọc phá bọn họ, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Tiếu lo lắng rồi.”
“Tôi lúc này làm gì có gì đâu!” Tiếu Tắc Dận vô cùng cảm khái: “Tiểu Điền coi không biết đấy, ba năm này tóc bạc của thầy cô cũng nhiều lên không ít, chỉ là thực đơn này là…”
Ánh mắt giống như dao nhỏ của Cao Điểm bắn đến chỗ Tiếu Dận Tắc, bên kia ngậm miệng trong nháy mắt, đôi tay đặt qua đỉnh đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi…”
Sau khi đồ ăn được bưng lên, Tiếu Dận Tắc rất thức thời mà tìm cớ rời đi, mùi hoa lan ra bốn phía, cũng chỉ dư lại hai thầy trò.
Cao Điểm nghiện thuốc lá, Điền Lôi Lôi cũng biết, trước kia lúc cùng nhau tăng ca, bên miệng anh không thể rời thuốc lá, có rất nhiều bữa tiệc, chờ đồ ăn được bưng lên vài phút, có đôi khi quên mang thuốc, anh đều phải bảo Điền Lôi Lôi đi ra ngoài mua cho anh.
Nhưng hôm nay, từ khi hút một điếu kia ở sân bay, Điền Lôi Lôi còn chưa nhìn thấy anh lại hút tiếp.
“Thầy… Muốn hút thuốc không?” Điền Lôi Lôi không đoán được rốt cuộc anh có ý gì,
nhỏ giọng hỏi.
“… Ngồi xa như vậy làm gì?” Cao Điểm tức giận: “Tôi còn có thể ăn em?”
Điền Lôi Lôi nghe lời động thân mình, ngồi xuống bên cạnh Cao Điểm.
Vọng Kinh không hổ là tiêu chuẩn trang hoàng năm sao, cách âm của phòng rất tốt, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Tiếu Dận Tắc thật sự không nói láo, đầu bạc trên thái dương của Cao Điểm có chút chói mắt.
Điền Lôi Lôi không nhịn được dùng tay chạm, cắn cắn môi, lẩm bẩm nói: “… Trắng từ khi nào?”
Suốt ba năm không gặp, đến cuộc trò chuyện một tuần một lần đều giống như báo cáo công việc, Điền Lôi Lôi đến chính mình cũng không thể khống chế, nói ra một câu ái muội như vậy.
Cao Điểm có chút hối hận lời nói vừa rồi của mình với Điền Lôi Lôi, anh hiện tại thật sự muốn ăn cô.
“… Ăn cơm trước.” Cao Điểm rời đề tài: “Bên kia đều đã sắp xếp xong cho em, em vừa mới trở về nước làm quen hoàn cảnh trước, có một hạng mục lớn sắp đến, đến lúc đó để em theo.”
“Cảm ơn thầy.” Điền Lôi Lôi ngồi thẳng người, nhìn một bàn đồ ăn, đều là những món mình thích, tay cầm đũa có chút run rẩy, không biết ăn cái nào trước.
“Làm sao vậy?” Cao Điểm nhìn thấy dáng vẻ kia của cô cảm thấy buồn cười: “Còn muốn tôi bón cho em?”
Tính tình Cao Điểm kém, có tiếng ở trong toàn bộ hệ thống ngành kiến trúc Đồng Thành, người đã từng ở hội nghị quy hoạch toà thị chính đập bàn, cố tình lại không phát hoả được với học trò nhỏ này của anh.
Nhưng mà Điền Lôi Lôi làm anh không phát hoả nổi này, thiếu chút nữa lấy mất nửa cái mạng của anh.
Ba năm trước, nghiên cứu sinh A không nói câu nào thi vào đại học A của nước B, vừa đi chính là ba năm, đến ngày tháng về nước cũng không nói cho anh.
“Không dám…” Điền Lôi Lôi gắp một miếng rau chân vịt, thoả mãn mà nhai một miếng: “Thật ngon, thật không nghĩ đến đầu bếp nơi này học được món tôm nõn xào rau chân vịt.”
“Còn có việc em không dám à?” Cao Điểm trừng mắt: “Vậy lúc trước đi du học, là ai cho em lá gan?”
Điền Lôi Lôi nuốt nửa miếng tôm nõn thì nghẹn lại, ho khan kịch liệt, cảm giác ấm áp truyền đến từ sau lưng, Cao Điểm vừa vỗ lưng cô vừa mắng: “Hoảng loạn cái gì! Cũng không ai đoạt với em!”
Điền Lôi Lôi rót nửa chén nước uống ừng ực, mới coi như có thể để miếng tôm nõn nghẹn ở cổ chui xuống, vừa rồi ho quá gấp, đôi mắt của cô nghẹn ra nước mắt trong suốt, Cao Điểm gian nan nhấp miệng, nuốt nước miếng: “… Ăn từ từ.”
Thật lâu sau.
“Thực xin lỗi……” Điền Lôi Lôi thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Nhưng mà lão nam nhân bên người lại không hề cảm kích: “Giữa hai chúng ta, không cần phải vậy.”
Chầu cơm này, đồ ăn một bàn đều là món Điền Lôi Lôi thích, thực đơn này, Cao Điểm bảo Tiếu Dận Tắc chuẩn bị vài ngày.
Nhìn học trò nhỏ của mình ăn đến mức miệng đều ánh mỡ, anh không ăn vài miếng cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn: “Cái loại địa phương đến chim cũng không thèm ỉa này, mỗi ngày gặm bánh mì, uống sữa bò lạnh, làm gì ăn được ngon như đồ ăn trong nhà chứ?”
“Đúng vậy…” Điền Lôi Lôi biết, cơm đã ăn rồi, tiếp theo không tránh được bị thầy thống khoái mà quở trách một phen.
Điền Lôi Lôi đã làm tốt chuẩn bị để bị mắng đến máu chó ngập đầu, lại nửa ngày không nghe thấy tiếng gì.
Ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Điền Lôi Lôi cảm thấy đồ ăn vừa mới ăn lập tức biến thành lửa.
Tuy Điền Lôi Lôi nhỏ hơn Cao Điểm mười mấy tuổi, nhưng cũng là người đã trải qua 25 cái sinh nhật, cô dĩ nhiên hiểu loại ánh mắt nhiệt liệt này có nghĩa là gì.
“Nghĩ gì thế?” Tiếng nói của Cao Điểm mang theo mê hoặc trí mạng.
Điền Lôi Lôi thất thần, buột miệng thốt lên: “Thầy có nhớ em không?”
“Lại đây…” Cao Điểm không trả lời trực tiếp, mà là vươn hai tay: “Để thầy ôm em một cái.”
Ôm thân thể mềm ấm vào lòng, Cao Điểm nhắm mắt thở dài.
Điền Lôi Lôi tùy cho anh ôm, con mắt khép hờ dùng môi tìm kiếm khuôn mặt của Cao Điểm, nhẹ nhàng thử thăm dò.
Biểu tình của Điền Lôi Lôi quá mức say mê, khuôn mặt trắng nõn mang theo sự đỏ ửng mê người, đến nỗi… ở một khắc kia Cao Điểm đánh mất tâm trí, tay đỡ cô bỗng nhiên dùng sức, xoa cô liều mạng ôm chặt cô.
Làm sao lại không nhớ?
Suốt ba năm.
Ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở cực nóng, trong nháy mắt môi bị cạy ra kia, Điền Lôi Lôi cảm thấy mình giống như một hạt nước đá rơi vào chảo dầu, xì một tiếng, hoá thành khói nhẹ.
Nụ hôn dài kết thúc, Điền Lôi Lôi mới phát hiện Cao Điểm không biết từ khi nào đã ôm cô nằm trên sô pha ở một góc phòng, mồ hôi theo hai bên tóc mai có chút hoa râm chảy xuống, rơi đến khoé miệng của Điền Lôi Lôi, cô vươn đầu lưỡi liếm một cái, nhíu mày: “Mặn…”
Cao Điểm cười: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon……” Điền Lôi Lôi thành thật trả lời.
Cao Điểm cười đứng lên từ người Điền Lôi Lôi, dựa ngồi ở trên sô pha, vớt Điền Lôi Lôi lên để cô tựa vào trong lồng ngực của chính mình.
“Còn có thứ ăn ngon hơn… Em muốn không?”
Tác giả có lời muốn nói: Một năm này, nữ chính 25 tuổi, nam chính 41 tuổi.